Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 632

Unknown Chương 632

Nhóm Chu Phổ lại trơ mắt nhìn Tô Tái Tái như một cô gái nhà quê lôi ra một nắm đậu tằm rang muối, hớn hở tặng cho ông ấy: “Thầy Chu, cái này cho thầy.”

Nói đoạn, cô xấu hổ bảo: “Chất lượng không ổn lắm, thầy đừng chê ha.”

Chê? Em nói chê?!

Hu hu hu, em là đang sỉ nhục lão già hao hết tâm sức mới luyện ra được đan dược cấp bảy như thầy đúng không?!

Chu Phổ vừa vui vừa chua xót nhận lấy đan dược cấp sáu của Tô Tái Tái.

Nghiêm Thanh ngồi bên cạnh thấy vậy thì ghen tị đỏ cả mắt, vội ghé sát lại gần, chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh sao, hỏi: “Tiểu Tái, phần của thầy đâu?”

Không chỉ ông ấy, mà tới cả Ngô Lục Lục ngồi sau lưng cô cũng vươn tay, chọc nhẹ vai cô hai cái, rụt rè mở miệng: “Tiểu hữu à…”

Ai cũng có phần mà!

Thấy vậy, Tô Tái Tái lập tức dốc hết mười viên còn lại trong túi ra, đưa cho Tô Hồng Bảo, bảo cậu ấy chia cho mọi người.

Nhất thời, thoạt nhìn giống như thể mọi người đang “ngồi thành hàng chia đồ ăn vặt cho nhau” trong nhà trẻ vậy đó.

Sự ồn ào náo nhiệt của bên này đã thu hút ánh mắt của mọi người, tuy không biết lý do nhóm Chu Phổ trở nên phấn khích như vậy là gì, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ ôm khư khư món đồ vừa nhận được từ tay một thiếu niên đi, hệt như vừa nhặt được bảo vật cũng biết chắc chắn đó là thứ tốt rồi.

Lúc này, họ chợt liên tưởng tới Đan Hồng cấp hai trên sân khấu, ánh mắt của mọi người khi nhìn Tô Hồng Bảo tức khắc sáng rực cả lên.

Chẳng lẽ… cậu thiếu niên này chính là vị luyện đan sư đó?

Trái ngược với sự phấn khích của những người xung quanh, tâm trạng của Phụng Hồng Bác hiện tại có thể nói là khác biệt hoàn toàn.

Ông ta nhìn chằm chằm Tô Hồng Bảo, trong lòng chỉ thấy kinh hồn bạt vía.

Nếu Tô Hồng Bảo thật sự là luyện đan sư kia, vậy mình, còn có nhà họ Phụng…

Phụng Hồng Bác không dám nghĩ tiếp nữa, khát vọng phải giành lấy viên đan dược Đan Hồng cấp hai trên sân khấu cũng bỗng dưng biến mất.

“Ngữ Dung, ông nội cảm thấy rất vui khi cháu đã giành được một kết quả tốt, đó là luyện ra “đan dược sơ cấp”, hay là chúng ta về trước để mở tiệc chúc mừng, cháu thấy sao?” Phụng Hồng Bác quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, mỉm cười đầy hiền từ.

Nghe thấy những lời này, không chỉ Bạch Ngữ Dung mà ngay cả hai người Hứa Tần Nhã cũng lấy làm kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng sau khi đan dược cấp bảy và Đan Hồng cấp hai lần lượt xuất hiện, “đan dược sơ cấp” của Bạch Ngữ Dung đã không còn cơ hội lọt nổi mắt xanh của Phụng Hồng Bác, ai mà ngờ lại Phụng Hồng Bác chủ động đề nghị mở tiệc ăn mừng cho Bạch Ngữ Dung chứ.

Xem chừng… ông ta nhìn trúng Ngữ Dung thật rồi.

Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên khẽ thở phào, sau đó quay qua nhìn nhau.

Có điều… hiện tại còn chưa xác định được năng lực của Ngữ Dung có phải cấp “F” không, mà họ đã đánh cược rồi, chuyện này…

“Chú ba Phụng này, hay chờ thêm một lát nữa nhé?” Trước khi Bạch Ngữ Dung gật đầu, Hứa Tần Nhã đã mở miệng cười nói với Phụng Hồng Bác cười: “Đợi có kết quả đánh giá năng lực của Ngữ Dung rồi hẵng về, được không?”

Phụng Hồng Bác không mấy quan tâm tới kết quả đánh giá năng lực của Bạch Ngữ Dung, nhưng ông ta còn chưa mở miệng, Bạch Ngữ Dung đã giành trước một bước, giúp Hứa Tần Nhã khuyên nhủ Phụng Hồng Bác: “Đúng đó ông nội, hay là chờ thêm chút nữa đi ông.”

Nói đoạn, cô ta lại liếc nhìn về phía Tô Tái Tái, đáy mắt hiện rõ vẻ không cam tâm. Sau đó cô ta dời mắt, nhìn thẳng vào mặt Phụng Hồng Bác, nói.

Phụng Hồng Bác nào biết Bạch Ngữ Dung nghĩ gì trong đầu.

Lát nữa, chủ nhân của những viên đan dược đã được giám định viên đánh giá sẽ có cơ hội lên sân khấu trình diện.

Đương nhiên, quyết định cuối cùng thuộc về bản thân luyện đan sư, nếu không thích cũng có thể từ chối.

Thầy của Bạch Ngữ Dung… Hình như là Tần Trác Thắng?

Nghĩ tới đây, Phụng Hồng Bác đánh mắt nhìn sang phía Tần Trác Thắng và phó viện trưởng Tôn, loáng thoáng đoán được gì đó, bèn gật đầu: “Thôi được.”

Bạch Ngữ Dung lập tức nở nụ cười tươi rói với Phụng Hồng Bác, ngọt ngào nói: “Cảm ơn ông nội!”

Dứt lời, cô ta quay mặt đi, rồi lại không kiềm được mà hướng mắt về phía Tô Tái Tái, cười khẩy.

Tô Tái Tái, tôi sẽ không để cô lấn át tôi nữa đâu!

Cùng lúc này, Nghiêm Thanh ghé sát vào tai Chu Phổ, hỏi: “Sư đệ, lát nữa chú có lên sân khấu không?”


Bình Luận (0)
Comment