Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 633

Unknown Chương 633

Chu Phổ không trả lời ngay, mà quay sang nhìn Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, em có tính lên đó không?”

“Không ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu.

“Thế tôi cũng không lên đâu.” Nghe vậy, Chu Phổ quay qua trả lời Nghiêm Thanh.

Nghiêm Thanh sửng sốt, vội mở miệng khuyên nhủ Chu Phổ: “Sư đệ à, ngoại trừ Tiểu Tái ra thì trong hội đánh giá đan dược lần này, em chính nổi bật nhất, thật sự không muốn lên lãnh thưởng hả? Đã nhiều năm rồi không có ai luyện thành đan dược cấp bảy trong Hội đánh giá đan dược hết.”

Nghe xong, Chu Phổ vẫn chẳng nói chẳng rằng, nghiêm túc lấy viên đan dược cấp sau mà Tô Tái Tái vừa phân cho họ như phân đậu tằm rang.

Sau đó, ông ấy cầm viên đan dược lên, đong đưa trước mặt Nghiêm Thanh, rồi cẩn thận cất vào túi, lúc này mới quay sang quan sát mặt Nghiêm Thanh.

Rõ ràng ông ấy không nói lời nào, nhưng biểu cảm lại như đang chất vấn Nghiêm Thanh: “Sư huynh à, anh dám nói lại những lời ban nãy trước mặt viên đan dược cấp sáu này không?”

… Được, ông ấy hiểu rồi.

Nghiêm Thanh yên lặng sờ mũi, xấu hổ gật đầu.

Không bàn tới viên Đan Hồng cấp hai kia, chỉ lấy mỗi mấy viên đan dược cấp sáu mà Tô Tái Tái tiện tay chia cho bọn họ kia…

Nếu luyện đan sư cấp bảy như Chu Phổ mà bước lên sân khấu… Nhìn kiểu gì cũng có cảm giác như đang múa rìu qua mắt thợ vậy đó.

Mà thôi, cũng mấy chục tuổi đầu rồi, làm gì so nổi với người trẻ.

Trong lúc hai người nói chuyện, hội đánh giá đan dược đã bắt đầu mời các luyện đan sư lên đài nhận giấy chứng nhận cũng như tiền thưởng mà hội đánh giá trao tặng.

Nhưng rất nhiều khán giả bên dưới nôn nao trong lòng, không nhịn được mà vừa vỗ tay, vừa tiếp tục nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh.

Chủ đề của câu chuyện không gì khác ngoài viên đan dược Đan Hồng cấp hai kia.

Về phần Tô Tái Tái, đến tận lúc này cô mới nghe thấy “trọng tâm” câu chuyện.

“Gì cơ?” Tô Tái Tái lập tức tỉnh như sao, quay đầu nhìn quanh một lượt, hỏi: “Tiền thưởng? Có tiền thưởng nữa hả?”

“Tất nhiên.” Đại Vi là người đầu tiên trả lời, còn tốt bụng giải thích cho Tô Tái Tái: “Đan dược sơ cấp sẽ được thưởng hai trăm ngàn, sau đó cứ lên một cấp thì tiền thưởng sẽ nhiều thêm một trăm ngàn, để chị tính thử nhé, Đan Hồng là cấp ba, nhưng viên của em lại là cấp hai… Tiểu Tái nè, em có thể nhận được khoảng chín trăm nghìn đấy.”

Tô Tái Tái ngây người.

Qua hồi lâu, Tô Hồng Bảo ngồi bên cạnh khẽ gọi một tiếng “Tiểu sư thúc?”, lay tỉnh Tô Tái Tái dậy.

“Bé ngỗng à…” Tô Tái Tái ngơ ngác nói: “... Nếu hôm qua lúc sư thúc luyện đan không ngủ gà ngủ gật thì tốt quá rồi.”

Đau lòng quá, khi không lại tốn mất hai trăm nghìn!

Mọi người: “...”

Đại Vi muốn kéo Tô Tái Tái về lại trọng tâm câu chuyện: “... Tiểu Tái à, điều quan trọng ở đây là em đã có giấy chứng nhận rồi, sau này sẽ là luyện đan sư hàng thật giá thật đấy.”

Hơn nữa còn là luyện đan sư cấp cao nữa!

“Ồ?” Nghe vậy, Tô Tái Tái quay sang nhìn Đại Vi, sau đó tội nghiệp hỏi: “Thứ đấy đổi được mấy lạng thịt thế?”

Thú cưng trong nhà cũng toàn động vật ăn thịt nên phí sinh hoạt có hơi nhiều một tẹo.

Đại Vi kiểu: “...”

Vấn đề là trong lúc Đại Vi còn đang cạn lời, Tô Hồng Bảo đã bày ra dáng vẻ của một ông cụ non, vỗ nhẹ tay Tô Tái Tái, lắc đầu thở dài, nói: “Tiểu sư thúc à, không sao đâu, năm sau cứ để con lo.”

Cậu ấy sẽ cố gắng hết sức!

“Ừm, nhờ cả vào con đấy, bé ngỗng.” Tô Tái Tái nhìn Tô Hồng Bảo, quyết định giao lại trọng trách “Nuôi sống cả gia đình” vào tay tiểu sư điệt.

“...” Cái quái gì vậy, vẫn chưa xong nữa hả?

Đại Vi trừng mắt, không muốn nói chuyện với hai kẻ kia nữa.

Trong lúc hai người còn đang than thở vì sự nghèo khổ của nhà mình, Bạch Ngữ Dung đứng ở vị trí cuối cùng bước lên sân khấu.

Vừa nhìn thấy cô ta lên sân khấu, Tô Tái Tái lập tức tỉnh táo hẳn lên. Cô ngước mắt, mỉm cười một cách hờ hững nhìn Bạch Ngữ Dung đang phát biểu.

“Cảm ơn hội đánh giá đan dược đã cho tôi một cơ hội thử thách bản thân, hôm nay, tôi có thể thuận lợi làm ra đan dược sơ cấp, ngoài trừ sự cổ vũ của ông ba Phụng, tôi còn muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới…”

Bạch Ngữ Dung tạm dừng, hướng mắt nhìn về phía Tần Trác Thắng, đồng thời vươn tay bày ra tư thế “mời”, khán giả cũng theo đó mà dồn mắt về phía ông ta.


Bình Luận (0)
Comment