Tần Trác Thắng thấy vậy, mặt mày tươi tỉnh hẳn, còn nhếch miệng cười, ngay lúc ông ta đang sửa soạn lại quần áo, tính đứng dậy thì…
“Phó viện trưởng Tôn của Luyện Đan Viện chúng tôi.”
Gì cơ…
Tần Trác Thắng đang định đứng dậy thoáng sững sờ, ngước mắt nhìn Bạch Ngữ Dùng, đầu óc rối tung hết cả lên.
Đúng lúc này, người ngồi bên cạnh ông ta bất ngờ đứng dậy, trong tiếng vỗ tay rần rần của mọi người, phó viện trưởng Tôn lịch sự, khéo léo cúi thấp người cảm ơn.
Lúc này, mắt Tần Trác Thắng đã trợn trắng. Ông ta chầm chậm quay sang phó viện trưởng Tôn, nghẹn họng nhìn trân trối, không nói nên lời.
Phó viện trưởng Tôn vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi, quay sang nhìn học trò của mình, vỗ vai ông ta mấy cái, lại khom người ôm ông ta chúc mừng, đồng thời mở miệng nói: “Trác Thắng à, cảm ơn em, khoảng thời gian qua em cực khổ nhiều rồi.”
Vừa nói hết câu, Tần Trác Thắng còn chưa kịp trả lời, bên tai đã vang lên giọng của Bạch Ngữ Dung đứng trên sân khấu: “Xin hỏi, tôi có thể mời phó viện trưởng Tôn lên nhận thưởng cùng tôi không?”
“Đương nhiên là không thành vấn đề.” Người dẫn chương trình mỉm cười trả lời, rồi quay sang nhìn phó viện trưởng Tôn, làm ra tư thế “mời”, đặng nói: “Phó viện trưởng Tôn, mời.”
Nghe tới đây, phó viện trưởng Tôn khẽ gật đầu, vỗ vai Tần Trác Thắng mấy cái, sau đó ung dung bước lên sân khấu.
Để lại một mình Tần Trác Thắng ngồi ngây ngốc một góc, cả người cứng đờ, lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Qua hồi lâu, ông ta mới chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn phó viện trưởng Tôn đang chạy tới bên cạnh Bạch Ngữ Dung, cười tủm tỉm, đầu óc dần tỉnh táo lại.
Thế này nghĩa là… Sau khi phó viện trưởng Tôn lợi dụng ông ta xong thì thẳng thừng đá văng ông ta sang một bên ư?
Vậy còn cái ghế chủ nhiệm từng hứa hẹn để lại cho ông ta thì sao đây?!
Tần Trác Thắng nhìn chằm chằm vào phó viện trưởng Tôn và Bạch Ngữ Dung trên sân khấu, ông ta siết chặt hai tay, vừa tức giận vừa khó chịu.
Đám người Chu Phổ ngồi bên cạnh đều nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta.
Cho dù không biết sự việc bên trong, nhưng nhìn vào sắc mặt của ba người lúc này thì cũng có thể đoán được đại khái.
Điều này không khỏi khiến cho Ngô Lục Lục thở dài: “Ôi, em nhớ Tần Trác Thắng trước đây không phải như vậy, tại sao lại…”
“Con người sẽ thay đổi mà.” Ngô Thẩm Văn an ủi Ngô Lục Lục, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhất là khi tốc độ phát triển năng lực không thể theo kịp sự tăng trưởng của lòng tham thì con người rất dễ lạc lối.”
Khi nói đến đây, ông ấy lại nhìn sang Tần Trác Thắng, sau đó mới rời mắt đi: “Kệ ông ta đi.”
Sau khi nghe thấy vậy, Ngô Lục Lục mới nghe lời nhìn sang chỗ khác.
Trên sân khấu, Bạch Ngữ Dung đang chuẩn bị nhận lấy giấy chứng nhận do giám định viên trao cho dưới ánh nhìn trìu mến của phó viện trưởng Tôn, ánh mắt phấn khích của Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã ——
—— “Khoan đã. Viên đan dược cấp thấp của cô ta có vấn đề.”
Âm thanh rõ ràng không lớn, nhưng lại đủ khiến cho mọi người ở hội trường đánh giá đan dược có thể nghe thấy rõ ràng.
Trong lúc đang xôn xao thì mọi người đều nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Đó không phải là Tô Tái Tái thì còn là ai nữa?
Người dẫn chương trình sửng sốt một lúc rồi mới định thần lại, cau mày nhìn Tô Tái Tái và nói: “Bạn học à, cô có bằng chứng gì không? Nếu không có bằng chứng thì không được ăn nói bậy bạ đấy.”
Dừng một chút, người dẫn chương trình nhìn sang bốn vị giám định viên đã có vẻ mặt hơi khó coi, sau đó nói với Tô Tái Tái: “Viên thuốc này đã được giám định bởi vị Đạo Trưởng Trong Núi và bốn vị giám định viên đấy.”
“Đúng vậy.” Một giám định viên trong đó nhìn Tô Tái Tái và nói: “Cho dù cô có nghi ngờ bốn người chúng tôi thì cô cũng không nên nghi ngờ sự giám định của vị Đạo Trưởng Trong Núi chứ?”
Ông ta vừa nói vừa làm động tác “mời” với Tiền Tam.
Sau đó ông ta nói tiếp: “Đạo trưởng nói xem có phải vậy không?”
Ông ta vừa nói vừa quay đầu lại, ngay lập tức phát hiện Tiền Tam đang trừng mắt nhìn mình, khiến ông ta không khỏi sững sờ, bối rối kêu lên: “… Đạo trưởng?”
Ông ta đã nói sai cái gì sao?
“...” Liệu có thể đừng tự tiện bẻ lái sang người ta được không?!
Tiền Tam rất tức giận, lại trừng mắt nhìn giám định viên kia rồi mới nhìn sang Tô Tái Tái.