Dưới ánh nhìn chăm chú cười trừ khi cô khẽ nhướng mày lên, ông ấy ho khan một tiếng rồi nhìn bốn giám định viên, nói: “Bốn vị giám định viên, hay là chúng ta giám định lại lần nữa đi?”
“?!” Bốn vị giám định viên.
… Không phải chứ đạo trưởng, với tư cách là thần tượng của chúng tôi, có phải ông hơi quá dễ dãi rồi không?!
“Thật ra vừa nãy tôi cũng thấy hơi là lạ, viên đan dược cấp thấp đó có hơi khác với những viên tôi từng thấy trước đây, nhưng tôi tưởng rằng là do có thêm Ôn Phục Tử tương đối hiếm vào nên mới có chút thay đổi, vì vậy tôi mới không lên tiếng.” Tiền Tam nói.
Dừng một chút, ông ấy nhìn Tô Tái Tái và nói tiếp: “Vì bây giờ có người thứ hai đưa ra thắc mắc nên chúng ta cần phải kiểm tra lại.”
Chuyện này…
Nghe vậy, bốn người nhìn nhau rồi lên tiếng.
“Thật ra tôi cũng tưởng rằng sự khác biệt đó chỉ vì có thêm Ôn Phục Tử.”
Sau khi ba người còn lại lặng lẽ gật đầu rồi mới nhìn người dẫn chương trình nói: “Vậy được thôi, viên đan dược cấp thấp này sẽ được…”
—— “Khoan đã!”
Giám định viên còn chưa nói xong thì bên cạnh vang lên giọng nói của một ông lão, mọi người cùng nhìn sang thì thấy Phụng Hồng Bác chậm rãi đứng dậy.
Bạch Ngữ Dung vui mừng kêu lên: “Ông nội!”
Sau khi Phụng Hồng Bác nhìn cô ta bằng ánh mắt “chớ nóng vội” thì ông ta lại nhìn về phía đám người Tiền Tam, hơi cúi người nói: “Đạo trưởng, bốn vị giám định viên, một ông già tôi đây luôn rất tin tưởng vào hội đánh giá đan dược và Hội Huyền Học, nhưng mà… nếu chỉ vì sự nghi ngờ của một cô gái mà lật đổ đi kết quả giám định ban đầu của các người, như thế có phải…”
Ông ta dừng lại nhìn mọi người, sau đó lại nhìn sang Tiền Tam, mỉm cười nói rằng: “Có phải mất đi sự uy tín của hội đánh giá đan dược không? Có phải sau này chỉ cần một ai đó bước ra cũng có thể nghi ngờ về kết quả giám định của giám định viên không?”
Phụng Hồng Bác vừa dứt lời thì mọi người đều gật đầu lia lịa và xì xào bàn tán.
“Đúng vậy… Nói rất có lý.”
“Đúng, chính là như vậy.”
Người dẫn chương trình thấy hội trường đánh giá đan dược rộn ràng không thôi, sau khi nói “Điều này…” một tiếng thì nhìn sang Tiền Tam: “Đạo trưởng, ông thấy…”
Không chỉ người dẫn chương trình, mà đến cả bốn vị giám định viên và những người khác đều nhìn sang Tiền Tam để xem ông ấy sẽ nói gì.
Tiền Tam nhìn xung quanh rồi quay qua nhìn Tô Tái Tái, khẽ cúi người hỏi: “Người nghĩ sao?”
Người?
Phụng Hồng Bác tim đập thình thịch.
Nhưng trước khi ông ta kịp nghĩ ra điều gì đó hoặc nói gì đó thì Tô Tái Tái lại lên tiếng.
“Đương nhiên không phải ai bước ra cũng có thể đưa ra chất vấn được.” Cô dừng lại, nhìn Bạch Ngữ Dung rồi từ từ nở ra nụ cười, dưới ánh mắt dần trở nên hoảng loạn của cô ta, cô nói: “Nhưng tôi thì được.”
“Cô, cô dựa vào cái gì mà được đưa ra chất vấn?!” Phó viện trưởng Tôn rất tức giận, ông ta cuối cùng cũng định thần lại rồi trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.
Ông ta nghiêm giọng nói: “Cô là sinh viên của Luyện Khí Viện, còn những chuyện liên quan đến luyện đan thì không đến lượt cô bình luận!”
“Phó viện trưởng Tôn.”
Phó viện trưởng Tôn lời còn chưa dứt thì Chu Phổ đã trực tiếp đứng dậy, cau mày nhìn ông ta và nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi là chủ nhân của đan dược cấp bảy, tôi có thể đảm bảo rằng Tô Tái Tái tuyệt đối có khả năng đưa ra chất vấn.”
“Dựa vào cái gì?!” Phó viện trưởng Tôn trừng mắt nhìn Chu Phổ.
Ông ta vắt óc suy nghĩ để cướp công lao của Tần Trác Thắng cho Bạch Ngữ Dung, chính là vì vị trí viện trưởng của Luyện Đan Viện trong tương lai.
Bây giờ tự nhiên lại có người nhảy ra phá vỡ kế hoạch của ông ta!
Hỏi sao phó viện trưởng Tôn lại không tức chứ.
—— “Dựa vào Đan Hồng cấp hai do cô ấy luyện chế ra.”
Chu Phổ còn chưa dứt lời thì cả hội trường đánh giá đan dược đã náo động. Tất cả đều nhìn về phía Tô Tái Tái với vẻ kinh ngạc.
Khi Hứa Tần Nhã nghe thấy tin này thì bà ta đã ngồi phịch trên ghế. Bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái với vẻ mặt như thể hôm nay là ngày đầu tiên quen biết cô vậy.
“Là, là do nó luyện chế ra sao?!” Hứa Tần Nhã lẩm bẩm, sau khi đột nhiên định thần lại thì bà ta lập tức quay qua nắm lấy tay của Bạch Văn Liên, móng tay cắm thẳng vào da thịt của ông ta, bà ta lắc mạnh.