“Đây là chuyện gì vậy?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Văn Liên?! Vào ngày thờ cúng tổ tiên khi đó, chẳng phải chúng ta đã kiểm tra nó khi thờ cúng tổ tiên sao?!”
Bạch Văn Liên cũng đã ngây người hoàn toàn, ông ta ngây ngốc nhìn Tô Tái Tái, không nói được lời nào.
Mãi đến khi bị Hứa Tần Nhã lắc thêm vài lần thì ông ta mới lên tiếng như mới tỉnh lại khỏi cơn mơ vậy: “… Đúng vậy, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tại sao phương pháp mà ông hai Bạch đưa lại thất bại? Họ nghĩ mãi cũng không thể hiểu được!
Lời nói của hai người đã truyền đến tai của Phụng Hồng Bác, khiến ông ta đứng ở đó mà cả người cứng đờ, chậm rãi quay qua nhìn hai vợ chồng Hứa Tần Nhã, thốt ra từng chữ một qua kẽ răng: “Hai người đang nói gì vậy?”
Hứa Tần Nhã lập tức im lặng.
Sau khi nhìn Phụng Hồng Bác mấp máy miệng vài lần, dưới ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Phụng Hồng Bác, cuối cùng bà ta cũng nói ra sự thật với giọng nói run rẩy: “Con, con nhóc đó, người đã luyện chế ra Đan Hồng nhị phẩm, mới là… mới là con gái ruột của chúng tôi…”
Cái. Gì???!
Phụng Hồng Bác trợn tròn mắt.
“Vì sao trước đây không nghe các người đề cập tới chuyện này?”
Ánh mắt của Phụng Hồng Bác quá đáng sợ, tựa như ác ma bò từ dưới Địa ngục lên.
Không chỉ Hứa Tần Nhã sợ hãi không nói nên lời mà ngay cả Bạch Văn Liên cũng vậy.
Cảm xúc của Phụng Hồng Bác bất ngờ dao động khiến quỷ khí tỏa ra từ cơ thể, âm lãnh, ác độc đến mức ngay cả lỗ hổng giấu sau tai của Hứa Tần Nhã cũng thoáng hiện ra.
Mặc dù bà ta nhanh chóng giấu đi nhưng vẫn bị Phụng Hồng Bác phát hiện ra, ông ta “hửm?” một tiếng, một lần nữa nhìn về phía Hứa Tần Nhã.
Sau khi cẩn thận quan sát, ông ta cười gằn một tiếng như thể đã hiểu ra chuyện gì đó, cảm xúc vừa rồi lộ ra ngoài cũng dịu lại, đầu óc một lần nữa động não tư duy.
... Cũng phải. Quẻ “Tiêu Thiều Cửu Thành, Phụng Hoàng Lai Nghi” sao có thể chỉ có chút trình độ như Bạch Ngữ Dung được.
Chẳng qua là lúc gặp Bạch Ngữ Dung lần đầu, cô ta đã là đỉnh lô thành hình, cho nên ông ta tưởng rằng quẻ tượng gián tiếp bị sửa đổi là do chịu ảnh hưởng của [Mị Đỉnh Tiểu Ký].
Nhưng hiện tại xem ra là ông ta phán đoán sai.
Xem ra nhà họ Bạch đã xảy ra một số chuyện ông ta không biết…
... Thôi, Bạch Ngữ Dung mới là kẻ hiện tại hữu ích với ông ta. Còn người kia…
Có thể để chờ đó.
Chưa biết chừng chuyện ngoắt ngoéo này lại là chuyện tốt.
Phụng Hồng Bác vừa nghĩ vừa thả lỏng cơ mặt, nhìn về phía Tô Tái Tái.
Một giây sau, ông ta lập tức chạm phải ánh nhìn của Tô Tái Tái, cứ như thể cô đã biết trước ông ta sẽ nhìn cô nên đã chờ sẵn ở đó.
Phụng Hồng Bác sững sờ, tim run rẩy, cảm nhận được mối nguy hiểm, lập tức trở nên cảnh giác.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ông ta có cảm giác… Dường như bị đối phương nhìn thấu.
Vừa rồi khi trên người Phụng Hồng Bác tỏa ra một chút quỷ khí, Tô Tái Tái đã nhận ra ngay lập tức.
Không chỉ mình cô mà Tô Hồng Bảo và Tiền Tam cũng lần lượt phát hiện ra, đồng loạt nhìn về phía Phụng Hồng Bác.
Chỉ có điều so với Tô Hồng Bảo, thái độ của Tiền Tam không mấy chắc chắn, ông ấy chỉ nheo mắt quan sát Phụng Hồng Bác như thể đang nghiên cứu đối phương.
“Tiểu sư thúc...” Tô Hồng Bảo nhìn về phía Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái nhìn Phụng Hồng Bác, không nhìn Tô Hồng Bảo, chỉ đưa tay xoa đầu cậu, hờ hững “ừ” một tiếng, sau đó thôi không nhìn về phía đó nữa, quay lại nhìn Tô Hồng Bảo.
Mở miệng cười: “... Việc nhỏ.”
“Ừm.” Tô Hồng Bảo gật đầu, lại nhìn Phụng Hồng Bác một cái rồi mới thôi.
Tô Tái Tái hướng tầm mắt nhìn lên trên sân khấu, lướt qua Bạch Ngữ Dung và phó viện trưởng Tôn mặt nhăn mày nhó, nhìn về phía giám phẩm sư, hỏi: “Giờ thì đã có thể chứng minh là tôi có tư cách rồi chứ?”
“Chuyện này...” Giám phẩm sư nhìn nhau, nhưng khi nhìn lại Tô Tái Tái, thái độ đã khác hẳn lúc trước: “Cô Tô, ngài thật sự chắc chắn chứ?”
“Thế này nhé.” Tô Tái Tái cong tay gõ nhẹ mặt bàn, cười nói: “Nếu tôi sai thì viên Đan Hồng Nhị phẩm kia sẽ tặng cho Phẩm Đan Hội làm quà xin lỗi. Hơn nữa…”
Cô dừng lại một chút, nhìn mọi người trong sảnh phẩm đan bên, nói thêm: “Mọi người có mặt ở đây cũng được tặng mỗi nhà một viên đan sơ phẩm. Thế nào?”