Sảnh phẩm đan lại xôn xao một lần nữa vì lời Tô Tái Tái nói, tiếng ồn lần này còn lớn hơn lúc trước, ngay cả lời khuyên can của người dẫn chương trình cũng không có hiệu quả.
Tiền Tam cũng bị tiếng ồn trong sảnh phẩm đan làm giật mình, không nhìn Phụng Hồng Bác nữa, quay qua nhìn Tô Tái Tái.
Thấy Tô Tái Tái lắc đầu với mình, ông ấy bèn làm theo ý cô, tạm gác chuyện Phụng Hồng Bác qua một bên, tay nắm thành quyền, giả vờ ho một tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người thi nhau “suỵt” một tiếng, nhắc nhở người bên cạnh “đừng nói chuyện, nghe vị Đạo Trưởng Trong Núi nói gì kìa.”
Lúc này, tiếng ồn trong sảnh phẩm đan mới dần lắng xuống, mọi người lại im lặng, tập trung nhìn Tiền Tam.
“Chư vị.” Tiền Tam gật nhẹ đầu với mọi người rồi nói: “Nếu... chủ nhân của Đan Hồng Nhị phẩm đã nói đến mức này rồi thì chúng ta…” Ông ấy nhìn về phía giám phẩm sư nói: “Giám định lại một lần nữa nhé?”
Tiền Tam thoáng dừng lời rồi lại cười: “Còn về phần uy tín của Phẩm Đan Hội thì… Chọn phát hiện ra giám định sai làm mất uy tín hay kịp thời sửa chữa sai lầm lấy lại uy tín, tôi nghĩ… mọi người đều biết phải lựa chọn như thế nào.”
... Có lý.
Giám phẩm sư nhìn nhau, im lặng một lát rồi gật đầu, nói với Tiền Tam: “Đạo trưởng nói rất có lý, vậy chúng tôi sẽ giám định lại một lần nữa.”
Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh nãy giờ không chỉ tái mặt mà người còn run lên.
Phó viện trưởng Tôn cũng hốt hoảng, ông ta bắt đầu hối hận vì mình đã lên đây, vừa mở miệng nói “chờ một chút…”
Còn chưa có cơ hội nói câu tiếp theo thì đã bị giọng của chủ nhiệm át đi: “Nếu đạo trưởng và giám phẩm sư đã nói vậy rồi thì mời lấy đan dược của cô Bạch ra đây xem lại.”
Nghe vậy, sắc mặt phó viện trưởng Tôn lập tức đen sì.
Ông ta bất giác nhìn về phía Tần Trác Thắng, phát hiện ra Tần Trác Thắng ngồi khoanh tay tại chỗ, lặng lẽ nhìn ông ta.
Thậm chí khi ông ta nhìn về phía đó, Tần Trác Thắng không chỉ không nhìn lảng đi mà còn tỏ ý mỉa mai.
Lúc này, viên đan sơ phẩm của Bạch Ngữ Dung lại được bưng ra.
Phó viện trưởng Tôn lập tức thôi không nhìn đằng kia nữa, hướng tầm mắt về phía chiếc hộp gấm được đặt trước mặt giám phẩm sư rồi vội nghiêng đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, lo lắng hỏi nhỏ: “Rốt cuộc viên đan dược này của cô có vấn đề gì không?”
“Tôi...” Mắt Bạch Ngữ Dung lấp lóe, cô ta không biết phải trả lời thế nào.
Phó viện trưởng Tôn thấy vậy, trong lòng lạnh toát, trán rịn mồ hôi.
Lúc này, các giám phẩm sư đã bắt đầu nghiên cứu thảo luận.
“Tính chất của đan dược không có vấn đề gì, chỉ có điều…” Giám phẩm sư chần chừ, không biết phải miêu tả cảm giác lạ lùng trong lòng như thế nào.
Một giám phẩm sư khác thấy vậy vỗ người ông ta, nói: “Có lẽ là do tác dụng dung hợp của Ôn Phục Tử nên không dễ phân biệt phải không?”
Hai người còn lại cũng im lặng gật đầu đồng ý.
“Chờ một chút.” Tô Tái Tái lên tiếng, mọi người đổ dồn lại nhìn cô.
Nhưng Tô Tái Tái chỉ nhìn giám phẩm sư, hai tay chắp sau lưng, khẽ khom người hỏi: “Các vị giám phẩm sư, vừa rồi các ông nói đến… Ôn Phục Tử? Trong viên đan dược này có thêm Ôn Phục Tử à?”
“Đương nhiên.” Giám phẩm sư gật đầu.
“Chư vị không nhìn lầm?”
Giám phẩm sư nghe vậy khẽ nhíu mày, không được vui: “Cô Tô, tuy về viên đan dược này chúng tôi có đôi chút thiếu sót nhưng có thêm Ôn Phục Tử hay không thì chúng tôi biết rất rõ.”
Tiền Tam thấy thế vội giảng hòa: “Tôi tin tiểu... Không có ý này. Xin mời bốn vị tiếp tục đánh giá.”
Tô Tái Tái cũng áy náy khom lưng thay cho lời xin lỗi.
Giám phẩm sư thấy vậy mới không nhìn cô nữa, tiếp tục đánh giá.
Bạch Ngữ Dung đứng ở đằng kia, nghe thấy Tô Tái Tái cố ý nhắc tới Ôn Phục Tử, trái tim hẫng một nhịp.
Cô ta trừng mắt về phía Tô Tái Tái, nhưng đối phương đã cúi đầu xuống, cầm điện thoại, không biết đang tìm gì.
Đương nhiên Nghiêm Thanh biết vì sao Tô Tái Tái lại hỏi như vậy, ông ấy hơi nghiêng người xích lại gần Chu Phổ, thì thầm: “Sư đệ, tôi đã suýt quên mất rồi, không ngờ Tiểu Tái vẫn còn nhớ thay cậu.”
Chu Phổ gật nhẹ đầu, sự cảm kích dành cho Tô Tái Tái không lời nào có thể diễn tả hết được.
Chỉ có điều... Sao lúc này rồi mà đứa trẻ này vẫn còn tâm tư nghịch điện thoại chứ?