Thực sự là...
Chu Phổ cười, lắc đầu, cũng xích lại gần thì thầm với Nghiêm Thanh: “Đợi xong chuyện ngày hôm nay, tôi muốn mời Tiểu Tái ăn một bữa.”
Nghiêm Thanh gật đầu, nghĩ đến câu mà Tô Tái Tái vừa nói, vừa tức giận trợn ngược mắt vừa trêu ghẹo bổ sung: “Nhớ là phải gọi món thịt hết nhé.”
Chu Phổ nghe vậy không nhịn được cười, chẳng dễ gì mới nín được, ra hiệu bằng tay với Nghiêm Thanh, nhắc ông ấy và bản thân phải chú ý chuyện hiện tại trước đã.
Bọn họ vừa hướng sự chú ý lên sân khấu thì bốn vị giám phẩm sư cũng đã có kết quả.
… Không phải đan sơ phẩm.
“Thật sự rất xin lỗi cô Bạch, phó viện trưởng Tôn, chuyện này là lỗi của chúng tôi.” Đánh giá sư thương lượng ra kết quả xong, khẽ khom người với hai người bọn họ.
Dừng một chút còn nói: “Phẩm Đan Hội năm sau, chúng tôi sẽ gửi thư mời riêng cho hai vị, nếu như hai vị có yêu cầu gì khác thì chúng ta cũng có thể bàn bạc kín đáo sau.”
Kết quả này khiến đám đông trong sảnh phẩm đan xôn xao, không ngừng xì xào bàn tán.
Nhưng nội dung mọi người bàn tán lại hầu như đều là hâm mộ Bạch Ngữ Dung.
Tuy Bạch Ngữ Dung không giành được giấy chứng nhận “Đan sơ phẩm” nhưng lại bắt được quan hệ với bốn vị giám phẩm sư.
Nếu như được bọn họ chỉ bảo cho đôi điều thì cho dù năm nay Bạch Ngữ Dung không giành được danh hiệu đan sơ phẩm, nhưng sang năm cũng chắc chắn có thể lọt vào hàng ngũ Luyện Đan Sư.
Có thể nói tiền đồ khó lòng đo đếm được!
... Nhưng điều kiện tiên quyết là Bạch Ngữ Dung thật sự có thể luyện đan.
Bạch Ngữ Dung nghe vậy, sắc mặt khó coi, gượng nở nụ cười.
Cô ta đang định nói gì đó thì tiếng cự tuyệt chói tai chợt vang lên từ một góc, khiến mọi người giật nảy mình.
… “Không được! Không thể hủy bỏ!!”
Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên lao đến, bị vệ sĩ của Huyền Học Hội ngăn lại dưới sân khấu, không cho bọn họ có cơ hội đến gần.
Nhưng dù vậy, Hứa Tần Nhã cũng vẫn giương nanh múa vuốt, nhìn chằm chằm giám phẩm sư như ác ma có chấp niệm sâu đậm.
“Không thể hủy bỏ, không thể hủy bỏ được! Các người đã đánh giá là “đan sơ phẩm” rồi, tại sao lại sửa lại? Hơn nữa, cho đan dược của Ngữ Dung nhà tôi được danh hiệu đan sơ phẩm thì có làm sao?”
Lời này khiến đám đông xôn xao, Bạch Ngữ Dung đứng trên sân khấu cũng sốt ruột dậm chân, kêu lên “Mẹ?!”
Cô ta muốn ngăn mẹ mình đừng nói nữa nhưng dường như điều lại lại nhắc nhở Hứa Tần Nhã.
Bà ta chuyển mắt trông thấy Bạch Ngữ Dung, giống như nắm lấy cọng rơm cuối cùng, vội vàng nói: “Ngữ Dung! Con và phó viện trưởng Tôn mau van nài giám phẩm sư và đạo trưởng đi! Xin bọn họ cho đan dược của con được nhận danh hiệu đan sơ phẩm đi mà! Mau lên!”
“Đúng vậy đó Ngữ Dung, chúng ta không thể thua được, không thể thua được!” Bạch Văn Liên cũng cầu xin, hùa theo Hứa Tần Nhã.
Nhưng lời nói của bọn họ không chỉ khiến mọi người càng bàn tán to hơn mà còn chọc giận giám phẩm sư.
“Hai người nói gì vậy?” Giám phẩm sư giận dữ trừng mắt nhìn hai người Hứa Tần Nhã, tức giận ra mặt: “Đây là Phẩm Đan Hội chứ có phải chợ thực phẩm đâu mà cò kè mặc cả? Các người để uy tín của Phẩm Đan Hội và Huyền Học Hội vào đâu?”
Dừng một chút, ông ta lập tức quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Cô Bạch! Tôi coi như là ba mẹ cô kỳ vọng quá cao về cô nên nhất thời không chấp nhận được thất bại nhưng nếu bọn họ còn tiếp tục như vậy…Vậy đừng trách tôi mời các người ra ngoài!”
“Chuyện này...” Bạch Ngữ Dung luống cuống, đang định nói gì đó thì Tô Tái Tái lại lên tiếng.
“Trước khi đuổi đi, xin phiền cô Bạch giải thích về Ôn Phục Tử.”
Bạch Ngữ Dung mở to mắt, một lần nữa trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, giọng rít ra từ kẽ răng: “Tô Tái Tái!”
Cô thật sự muốn dồn cô ta vào chỗ chết!
“Ừm. Nghe thấy rồi. Cô không cần gọi to vậy đâu.”
Tô Tái Tái cười với cô ta, chuyển qua nhìn Tần Trác Thắng rồi lại nhìn về phía phó viện trưởng Tôn, gọi phó viện trưởng Tôn đang định vụng trộm chuồn khỏi sân khấu, rời đi bằng cửa hông lại.
“Đừng đi chứ, phó viện trưởng Tôn, vừa khéo lúc thầy Chu bị mất trộm Ôn Phục Tử, thầy ấy có tới văn phòng của ông gặp ông. Chẳng phải ông và thầy Tần Trác Thắng còn đứng ra đảm bảo cho Bạch Ngữ Dung hay sao? Chi bằng nhân đây hãy nói rõ ra nhé?”