Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 639

Unknown Chương 639

Lời này khiến phía Huyền Học Viện ồn ào hẳn lên, mọi người tới tấp nhìn xung quanh.

Lúc trước, mọi người đều có nghe nói tới chuyện chẳng mấy khi mới thấy Chu Phổ nổi giận nhưng không biết rõ rốt cuộc là sao. Hiện giờ, nghe Tô Tái Tái nói...

Lẽ nào là Bạch Ngữ Dung trộm Ôn Phục Tử của giáo sư Chu?!

“Cô...” Phó viện trưởng Tôn hung dữ trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, tức run người.

Sống lưng lạnh toát.

Nếu như chuyện của Bạch Ngữ Dung bị vỡ lỡ trong phạm vi Huyền Học Viện thì mặc dù cũng có ảnh hưởng nhưng phạm vi cũng chỉ ở trong nội bộ Huyền Học Viện thôi.

Còn hiện tại, Tô Tái Tái lại lựa chọn vạch trần chuyện này ở Phẩm Đan Hội, nó liên quan tới danh dự của Huyền Học Viện, chắc hẳn Phẩm Đan Hội còn chưa kết thúc, Huyền Học Viện đã có hành động rồi.

Đến lúc đó ông ta...

Nghĩ vậy, phó viện trưởng Tôn vừa cảm thấy Tô Tái Tái thật sự ác độc, vừa lập tức phủi sạch quan hệ: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, hy vọng sinh viên Tô chớ ăn nói lung tung.”

Ông ta dừng lại một chút rồi lại bổ sung thêm: “Hôm nay tôi mới nghe nói chuyện này lần đầu. Nếu như sự thực đúng như sinh viên Tô nói thì tôi là phó viện trưởng của Luyện Đan Viện sẽ là người đầu tiên không khoan nhượng! Lập tức đuổi học Bạch Ngữ Dung!”

Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung quay ngoắt đầu nhìn ông ta, không tin nổi hô lên: “Phó viện trưởng Tôn?!”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì đã phải tắt tiếng vì một câu quát “im ngay!” của phó viện trưởng Tôn.

Thậm chí ông ta còn đường hoàng trứng mắt, to tiếng với cô ta: “Bạch Ngữ Dung, nếu như cô thực sự làm ra chuyện tồi tệ như vậy thì… Cho dù cô là học trò của giáo sư Tần – học trò của tôi, tôi cũng sẽ không tha cho cô!”

“Ồ!” Tô Tái Tái nghe vậy cố ý ngân dài giọng, lạnh nhạt vỗ tay rồi nhìn Tần Trác Thắng đang ngồi ở đằng kia, cười hì hì nói: “Giáo sư Tần, giờ thì phó viện trưởng Tôn mới nhớ ra Bạch Ngữ Dung mới là học trò của ông rồi kìa.”

Mức độ trào phúng cao đến mức ngay cả bọn Khúc Nhiên ngồi bên cạnh Tô Tái Tái cũng không nhịn được xấu hổ giùm phó viện trưởng Tôn.

Tần Trác Thắng đột nhiên bị nêu tên vẫn thản nhiên, lặng lẽ nhìn phó viện trưởng Tôn, nói: “Chuyện này tôi cũng không nắm rõ tình hình, dù sao thì…”

Ông ta dừng lại một chút, trước ánh mắt nài nỉ của phó viện trưởng Tôn, ông ta nói tiếp: “Ngay cả học trò của tôi cũng cảm ơn phó viện trưởng Tôn mà.”

Vừa rồi trước khi phó viện trưởng Tôn lên sân khấu, ông ta vừa vỗ người Tần Trác Thắng vừa ghé vào tai Tần Trác Thắng nói nhỏ một câu “Trác Thắng à, đây là lúc trò báo đáp ân sư đấy, thầy tin rằng trò sẽ không ngại đúng không? Dù sao... Trò cũng là người học trò thân thiết nhất của thầy.”

Giờ thì sao?

Sao Tần Trác Thắng lại không hiểu nếu phó viện trưởng Tôn ngã ngựa thì ông ta ít nhiều gì cũng sẽ bị liên lụy?

Nhưng hiện tại, nhìn hai người kia ở trên sân khấu, Trần Trác Thắng lại cảm thấy sảng khoái.

Thế nào hả thầy? Em nghe lời thầy đó, em đang đền ơn cho thầy mà!

Ngài có hài lòng với sự báo đáp của học trò không?

Tần Trác Thắng nhìn vẻ mặt ủ dột của phó viện trưởng Tôn, chỉ hận không thể ngửa đầu cười to.

Ngoại trừ viện trưởng và giảng viên ra, người của Huyền Học Viện tới đây hôm nay toàn là các sinh viên hàng đầu của các học viện hoặc là hoặc môn sinh đắc ý của trường.

Trong đó, người của Luyện Đan Viện cực kỳ nhiều.

Nhưng lúc này, không một ai đứng ra nói đỡ cho phó viện trưởng Tôn, có thể thấy mức độ được yêu mến của ông ta thấp cỡ nào.

Còn Bạch Ngữ Dung... Luyện Đan Viện lại càng chẳng có mấy ai thích cô ta.

Thế nhưng đúng lúc này Tô Tái Tái dường như còn không hài lòng vì mọi người không để ý đến Bạch Ngữ Dung, “ôi chao” một tiếng như thể đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cầm điện thoại lên, nhe răng cười với Bạch Ngữ Dung, ấn nút “Phát”.

… [Bạch Ngữ Dung tôi xin thề, nếu tôi ăn trộm Ôn Phục Tử của thầy Chu thì nhà họ Bạch, trong đó có tôi, đều sẽ không được chết tử tế!]

Giọng nói trong đoạn ghi âm vang lên rõ mồn một khiến mọi người sững sờ, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung.

Còn Tô Tái Tái thì lại nhìn về phía Bạch Văn Liên, cười híp mắt nói: “Ông Bạch, ông có cảm tưởng gì về lời thề của Bạch Ngữ Dung không?”

Bạch Văn Liên chép miệng, không nói gì.


Bình Luận (0)
Comment