Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 640

Unknown Chương 640

Tô Tái Tái cũng không mong ông ta sẽ nói gì, chuyển qua nhìn Hứa Tần Nhã, lắc đầu thở dài: “Tôi thấy muốn nhà họ Hứa tránh được kiếp nạn này… Thì chắc chỉ có thể ly hôn, vạch rõ giới hạn mới được nhỉ?”

Hứa Tần Nhã ngẩng phắt đầu lên trừng mắt nhìn về phía Tô Tái Tái, bờ mi đỏ hoe, cảm xúc kích động tới mức phần tròng trắng có chút tơ máu đỏ đen nho nhỏ.

Tô Tái Tái thấy vậy bèn tập trung quan sát nhưng khi cố gắng phân biệt cho thật rõ ràng thì sợi tơ máu đỏ đen đó lại nhanh chóng biến mất!

Sau đó, Hứa Tần Nhã nổi giận quát mắng cô.

“Mày cho rằng mày không phải là người nhà họ Bạch à? Tô Tái Tái! Mày đừng quên, mày mới là máu mủ của nhà họ Bạch! Hiện tại nhà họ Bạch thân bại danh liệt thì có lợi gì cho mày chứ?”

Mọi người giật mình, tới tấp nhìn quanh.

Cuối cùng tất cả lại đồng loạt tập trung nhìn Tô Tái Tái, không ít người khẽ nhíu mày như thể đang chỉ trích cô ra tay quá ác với người thân, không để ý tới tình thân.

Thấy vậy, bọn Chu Phổ nhíu mày, không khỏi không cam lòng thay cho Tô Tái Tái.

Trái lại, Tô Tái Tái chẳng hề quan tâm ánh mắt của người khác, nhìn Hứa Tần Nhã, cười hời hợt nói: “Tôi đâu mơ nhận được gì từ hai nhà họ Bạch và họ Hứa chứ. Cho dù các người có thân bại danh liệt thì cũng có liên quan gì tới tôi? Hơn nữa…”

Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Hứa Tần Nhã, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, giọng nói lạnh lùng: “Người khác không nhìn ra không có nghĩa là tôi không nhìn ra vì sao bà nội lại hôn mê.”

Nghe vậy, Hứa Tần Nhã cứng người, ánh mắt lấp lóe. Còn Bạch Văn Liên thì kinh ngạc ra mặt, thốt lên: “Gì cơ?”

Sau đó, ông ta lập tức nhìn Hứa Tần Nhã, chất vấn bà ta: “Tần Nhã, Tiểu Tái nói có phải là thật không?”

Sao Hứa Tần Nhã có thể thừa nhận được, bà ta lập tức nhìn lại chồng, lớn tiếng phản bác: “Sao lại là em được! Anh quên dạo trước giáo sư Tần có tới nhà mình, bắt được con nữ quỷ kia hay sao? Giáo sư Tần cũng đã nói nữ quỷ đó là do có người cố ý dẫn nó vào nhà mình rồi! Mẹ bị hôn mê… Tất cả là do lỗi của ngôi sao chổi kia!”

Nói đến đây, bà ta lại trừng mắt nhìn về phía Tô Tái Tái, chỉ tay vào cô, giận dữ nói: “Tất cả là tại nó! Nếu không phải tại nó… Tại sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay! Văn Liên! Anh phải tin tưởng em! Tin tưởng em!”

Hứa Tần Nhã nói xong nhìn về phía Bạch Văn Liên, bật khóc, quỳ gối lết mấy bước về phía ông ta, muốn túm ống quần tây của ông ta nhưng bị ông ta lùi lại hai bước, né tránh.

Vồ hụt.

“Văn Liên?!” Hứa Tần Nhã ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Văn Liên, mặt mũi giàn giụa nước mắt.

Bạch Văn Liên nhìn Hứa Tần Nhã như thể mới biết bà ta lần đầu vậy. Ông ta trừng mắt một lúc lâu, hai tay nắm chặt thành quyền.

Hồi lâu sau, ông ta chợt xoay người, nhanh chân chạy ra ngoài cửa.

“Văn Liên?” Hứa Tần Nhã nhìn theo bóng lưng Bạch Văn Liên, trừng to mắt không tin nổi hét lên với ông ta: “Bạch Văn Liên, anh quay lại đây! Anh đi… Nhà họ Hứa... Nhà họ Hứa làm sao bây giờ?! Anh quay lại đây!”

Tiếc là cho tới khi Bạch Văn Liên biến mất ở cửa ra vào, ông ta cũng không hề quay đầu lại lấy một lần.

Cho dù Bạch Văn Liên không nói câu nào nhưng nhìn phản ứng của ông ta, mọi người đều hiểu sơ sơ, đua nhau chỉ trỏ Hứa Tần Nhã, lắc đầu thở dài.

Sau đó, đám đông lại nhớ tới cảnh tượng ban nãy hai vợ chồng bảo vệ Bạch Ngữ Dung, ánh mắt nhìn về phía Tô Tái Tái lập tức pha lẫn đôi phần thương hại.

... Đáng thương ghê!

Tô Tái Tái chẳng quan tâm người khác, cô nhìn Hứa Tần Nhã nằm rạp dưới đất bật khóc, chuyển qua nhìn Bạch Ngữ Dung, cười nói: “Bạch Ngữ Dung, giải thích chuyện Ôn Phục Tử đi chứ nhỉ?”

“Tôi...” Bạch Ngữ Dung nói quanh co.

Cho dù cô ta chưa nói gì hết nhưng dáng vẻ chân tay luống cuống, biểu cảm thấp thỏm này rõ ràng là đang cố gắng nghĩ cớ, mọi người nhìn là biết ngay.

Các giáo sư Luyện Đan Viện tới tấp lắc đầu thở dài, còn các sinh viên thì chán ghét, ngoảnh mặt đi, tỏ ý “chả thèm nhìn cô ta”.

Đúng lúc chuyện Bạch Ngữ Dung ăn cắp sắp thành chuyện ván đã đóng thuyền thì Phụng Hồng Bác im lặng nãy giờ chợt cười to, thu hút sự chú ý của mọi người.


Bình Luận (0)
Comment