Ông ta cười xong, không ngừng lắc đầu, nói “Sai sai.”
Giám phẩm sư cau mày, nhìn ông ta, hỏi: “Ông ba Phụng, xin hỏi chuyện gì sai?”
“Đương nhiên là chuyện Ôn Phục Tử rồi.” Vừa mới cười xong, Phụng Hồng Bác nhìn mọi người, cuối cùng nhìn Tô Tái Tái, chỉ tay vào Bạch Ngữ Dung rồi thong dong mở miệng: “Ngữ Dung là người được tôi nhận làm cháu gái, tôi biết con bé muốn tham gia Phẩm Đan Hội nên đã lấy Ôn Phục Tử trong kho Luyện Khí của nhà họ Phụng tặng cho con bé.”
“Chỉ mong con bé có thể giành được thành tích tốt tại Phẩm Đan Hội. Không ngờ…” Phụng Hồng Bác thở dài lắc đầu: “Thế mà lại thành ra thế này.”
Ông ta nói xong lại nhìn về phía Tô Tái Tái: “Này cô gái trẻ, tuy Ôn Phục Tử không dễ kiếm nhưng chẳng lẽ cô cho rằng chỉ có thầy của cô mới có chúng hay sao? Nhà họ Phụng của tôi không có gì giỏi giang nhưng vẫn có một chút Ôn Phục Tử. Tôi nghĩ đây chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi.”
Lời này có lý.
Chưa biết chừng lại đúng là hiểu lầm thì sao?
Dù sao Tô Tái Tái và Bạch Ngữ Dung vốn đã có gút mắc ân oán, dưới sự ảnh hưởng của thành kiến mù quáng, đương nhiên cô sẽ cho rằng Bạch Ngữ Dung có vấn đề.
“Ồ, lời giải thích này cũng không tệ lắm.” Tô Tái Tái nhíu mày, nhìn Phụng Hồng Bác cười giả dối: “Không hổ là sống… Rất nhiều năm… Ông ba Phụng?”
Người khác nghe câu này thì chỉ cho rằng đó là một câu trào phúng đơn thuần.
Nhưng với Phụng Hồng Bác, ông ta cảm thấy Tô Tái Tái có ẩn ý khác.
Ông ta giật mình, hừ lạnh một tiếng, không muốn ở lại đây đôi co nữa, bèn nói với người dẫn chương trình và giám phẩm sư: “Nhà họ Phụng xin phép được cáo từ các vị sớm. Đây chỉ là chuyện hiểu lầm, còn về chuyện đánh giá sai khiến cháu tôi chịu nhục…”
Phụng Hồng Bác hơi ngân dài giọng, quay lại nhìn Tô Tái Tái, lạnh lùng nói: “Đương nhiên nhà họ Phụng biết nên tính nợ với ai.”
Nói rồi, ông ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, lạnh lùng mở miệng: “Ngữ Dung, dìu mẹ cháu dậy, chúng ta về thôi.”
Bạch Ngữ Dung hoàn hồn, vội vàng “dạ” một tiếng, nhanh chân đi xuống, dìu Hứa Tần Nhã dưới đất dậy.
Cô ta đang định đi theo Phụng Hồng Bác thì…
… “Khoan đã.”
Ánh mắt Phụng Hồng Bác lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tô Tái Tái: “Không biết cô Tô còn muốn chỉ giáo gì nữa?”
“Chỉ giáo thì không nhưng có rất nhiều nghi vấn.’ Tô Tái Tái uể oải trả lời, chẳng buồn coi sự uy hiếp của Phụng Hồng Bác ra gì.
Cô chuyển qua nhìn Bạch Ngữ Dung, mở miệng cười: “Tôi nghe nói cô Bạch ngoài đan sơ phẩm ra còn đã kiểm tra năng lực?”
Cô dừng lại một chút, ngước nhìn Phụng Hồng Bác, trước ánh mắt lạnh lùng, độc ác của ông ta, cô khiêu khích nói: “Nếu như đan dược là giả thì chưa biết chừng năng lực cũng là giả cũng nên?”
“Cô?!” Bạch Ngữ Dung nóng ruột, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, chột dạ nói: “Tô Tái Tái! Cô đừng khinh người quá đáng!”
Thế nhưng nghe vậy, Tô Tái Tái lại “xùy” cười khe khẽ, mỉa mai nói với Bạch Ngữ Dung: “Bạch Ngữ Dung, cô chưa có đủ tư cách để được tôi ức hiếp đâu, chẳng qua là…”
Tô Tái Tái đưa tay ra, Tô Hồng Bảo lập tức lấy ra một đồng phỉnh bằng đồng, để Bạch Ngữ Dung và Hứa Tần Nhã nhìn cho rõ.
Tô Tái Tái nói tiếp: “Tôi đã đánh cược sinh tử rồi, cô không thể đánh cược xong, chưa mở xúc xắc đã chuồn được đúng không?”
Cô thưởng thức khuôn mặt tái mét của hai người rồi thong thả nói:“Tôi vẫn đang chờ các người khuynh gia bại sản đây.”
“Cược, cược sinh tử?” Hứa Tần Nhã trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, mờ mịt lại hoảng hốt: “Cược sinh tử gì cơ?”
“Ồ? Bà không biết à?” Tô Tái Tái cầm đồng phỉnh bằng đồng kia, xoay quanh kẽ ngón tay: “Các người tới ngõ ngầm đặt cược tương đương với việc đã bắt đầu một ván cược. Vừa khéo tôi nhàm chán nên đã chọn các người để đánh cược sinh tử mà thôi. Cho nên…”
Tô Tái Tái nói đến đây, dừng lại một chút rồi cười với Hứa Tần Nhã: “Ngoại trừ mất cả chì lẫn chài ra, các người còn phải đền tiền cho tôi theo quy định.”
Hứa Tần Nhã lảo đảo, nếu không phải có Bạch Ngữ Dung đỡ bà ta thì hiện giờ bà ta đã ngã ra đất rồi.
“Mẹ?!” Bạch Ngữ Dung hô lên một tiếng sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nước mắt lưng tròng, như thể phải chịu đựng mọi nỗi khuất nhục, thực sự không thể nhịn được nữa: “Tô Tái Tái! Cô đừng quá đáng! Bà ấy là mẹ ruột cô!”