“Nói thẳng ra thì từ lúc tôi quay lại nhà họ Bạch, quen biết các người cho tới khi tôi rời khỏi, tổng cộng tôi chỉ ở chung với các người tối đa 60 ngày.” Tô Tái Tái ngẫm nghĩ rồi nhìn Bạch Ngữ Dung, tính toán kĩ lưỡng cho cô ta nghe: “Đúng là bà ta đẻ ra tôi nhưng chúng tôi không thân quen gì nhau cũng là sự thật. Hơn nữa…”
Tô Tái Tái cười: “Ngay cả trong khoảng thời gian tôi ở nhà họ Bạch, tiền ăn, tiền ở tôi đều trả đầy đủ. Trái lại là cô đó, Bạch Ngữ Dung.”
“Nhà họ Bạch nuôi cô như hòn ngọc quý trong lòng bàn tay tới ngày hôm nay, chẳng phải vào lúc như thế này, cô nên báo đáp công ơn nuôi dưỡng hay sao?”
Tô Tái Tái nhìn Bạch Ngữ Dung, cười: “Nào, nể tình biểu cảm vừa rồi của cô khiến tôi vui, tôi bớt cho cô, chỉ lấy 99% thôi.”
“Ngữ Dung...” Hứa Tần Nhã nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, bất lực cầu xin cô ta giúp đỡ.
Lúc này, bà ta chỉ còn biết dựa vào Bạch Ngữ Dung.
“Con...” Ánh mắt Bạch Ngữ Dung lấp lóe, né tránh cái nhìn của Hứa Tần Nhã, cô ta nói: “Con, con không có tiền...”
“Nếu vậy… Thì khó xử lý rồi đây.” Tô Tái Tái cười, ấn ngón tay lên cánh môi: “Có điều cứ tạm gác chuyện này qua một bên đã, mau mau đi kiểm tra lại năng lực đi, tôi muốn xem xem sự việc có khéo tới vậy không, đan dược là giả, năng lực cũng có thể là giả.”
“Cô...!” Bạch Ngữ Dung bị dồn vào đường cùng nhưng bất kể cô ta giương nanh múa vuốt thế nào cũng chỉ là hổ giấy trước mặt Tô Tái Tái.
Không hề có chút lực uy hiếp nào.
… “Chỉ là một vụ đánh cược thôi, chẳng thấm vào đâu so với nhà họ Phụng. Tiền này tôi sẽ trả thay cho Ngữ Dung!”
Ông ta còn chưa nói dứt lời, Bạch Ngữ Dung đã nhìn về phía Phụng Hồng Bác, cảm động kêu lên “Ông!”
Ngay cả Hứa Tần Nhã cũng tỏ ra như đã “được cứu rồi”.
Phụng Hồng Bác cười trấn an Bạch Ngữ Dung rồi nói: “Ngữ Dung đừng sợ, có ông ở đây, không ai dám ức hiếp cháu đâu!”
Lúc nói vế sau cùng, ông ta quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.
Mọi người thấy vậy là hiểu ngay.
Phụng Hồng Bác thoáng dừng lời rồi cười gằn một tiếng, mở miệng: “Tiền sẽ do nhà họ Phụng trả.”
Nói xong, ông ta đưa tay ra bên cạnh, lập tức có người nhà họ Phụng mang sổ chi phiếu và bút tới.
Đúng lúc Phụng Hồng Bác đang viết một dãy số định ký tên…
… “Ồ, thật là lợi hại.” Tô Tái Tái lành lạnh mở miệng: “Chẳng hay là ông tiêu tiền của nhà họ Phụng hay là của chính ông nhỉ? Tôi nhớ là…”
Tô Tái Tái ngẫm nghĩ rồi nghiêng đầu nhìn về phía Phụng Hồng Bác đã ngừng bút, ngước lên, trừng mắt nhìn cô, mặt xanh xám.
Cô cười híp mắt: “Gia chủ của nhà họ Phụng là một người khác mà phải không? Hay là… Ông tạm thay lâu nên cho rằng mình đã là gia chủ rồi, cho nên mới mở miệng ra là “nhà họ Phụng” một cách đương nhiên như vậy, còn ngang nhiên tiêu số tiền không thuộc về ông nữa chứ?”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người nhìn Phụng Hồng Bác lập tức hơi thay đổi một chút. Mặc dù không ai nói gì nhưng ánh mắt lén lút trao đổi với bạn bè lại như đang muốn nói điều gì đó.
Bàn tay Phụng Hồng Bác cầm bút khẽ run lên khó có thể nhận ra, sau đó ông ta hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, u ám nhìn chằm chằm Tô Tái Tái, lạnh lùng mở miệng: “... Đương nhiên tôi sẽ không động tới tiền của nhà họ Phụng.”
Nói xong, ông ta cúi đầu ký tên mình như phượng múa rồng bay, xé chi phiếu, đưa cho thuộc hạ của nhà họ Phụng rồi mới lạnh lùng nói: “Giờ được rồi chứ?”
“Được hay không ông đừng hỏi tôi. Phải đưa chi phiếu cho ngõ ngầm mới được tính là giữ lời.” Khóe môi Tô Tái Tái vẫn nở nụ cười khinh miệt như cũ: “Dù sao tôi cũng chỉ lấy tiền từ ngõ ngầm. Cho nên...”
Cô lắc đầu: “Cho dù ông tiêu tiền của nhà họ Phụng hay ký chi phiếu của bản thân, sau khi ra khỏi cửa lại xé đi, lấy tiền của nhà họ Phụng đưa cho ngõ ngầm thì tôi cũng chẳng những không muốn biết mà còn chẳng hề quan tâm chút nào. Chỉ có điều…”
“Mọi người tự thấy không thẹn với lòng là được rồi.” Tô Tái Tái cười híp mắt nhìn Phụng Hồng Bác.
Liệu ông có thể giơ cao tấm chi phiếu lên cho mọi người nhìn thấy ông không động tới tiền của cháu ông được không? Ông không thể.
Bởi vì ông là người của nhà họ Phụng cao quý.
Cho nên dù không muốn thì ông vẫn phải nhận cái ô danh này thôi!