“Cô...!” Đương nhiên Phụng Hồng Bác cũng hiểu ý của Tô Tái Tái, ông ta tức run người nhưng không làm gì được.
Đúng như Tô Tái Tái nói, ông ta có thể giải thích điều này với một, hai người. Thế nhưng trong sảnh phẩm đan có tới hơn trăm người, lẽ nào ông ta có thể đi giải thích với từng người một được ư?
Quan trọng nhất là, bất kể ông ta giải thích hay im lặng thì ở trong mắt một số người hữu tâm của nhà họ Phụng, ông ta đều có vấn đề.
Tô Tái Tái đúng là một con cáo!
Phụng Hồng Bác có nói gì cũng vẫn sai, ông ta nhìn Tô Tái Tái, cười gằn hai tiếng, sau đó vừa gật đầu vừa nói: “Bội phục bội phục, hôm nay xem như tôi đã được lĩnh giáo rồi.”
Ông ta dừng lại một chút rồi ôm quyền với Tô Tái Tái, hung dữ nói “cáo từ!” rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Bạch Ngữ Dung thấy thế, lập tức đỡ Hứa Tần Nhã, chuẩn bị đuổi theo Phụng Hồng Bác rời khỏi đây.
Tô Tái Tái gọi Hứa Tần Nhã lại, hỏi bà ta: “Tôi chỉ hỏi một lần thôi, bà đi với cô ta hay ở lại?”
Cô vừa nói vừa chỉ tay vào Bạch Ngữ Dung.
“Ngữ Dung là cô con gái duy nhất mà tao thừa nhận, tao không đi với con bé, chẳng lẽ lại đi với mày hay sao?” Hứa Tần Nhã trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, hận nghiến răng: “Tô Tái Tái, mày chờ đó, nhà họ Hứa sẽ không từ bỏ như vậy đâu!”
Nói xong, bà ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, dịu dàng nói: “Ngữ Dung chúng ta đi thôi.”
“Dạ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, nhìn Tô Tái Tái vừa đắc ý lại vừa pha lẫn đôi chút khiêu khích, không cam lòng, nói: “Tô Tái Tái, tôi sẽ nhớ kỹ tất cả mọi chuyện hôm nay.”
“Ồ.” Tô Tái Tái nghe vậy nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, nhướng cong hàng mày: “Vậy tôi đợi.”
“Bạch Ngữ Dung, không phải cô cho rằng mình đu bám được theo một con gà ác đóng giả phượng hoàng thì cho rằng mình cũng có thể bay đấy chứ?” Lúc Tô Tái Tái nói lời này, Phụng Hồng Bác đang đi ra cửa chợt khựng bước, bóng lưng cứng đờ.
Ông ta quay ngoắt lại nhìn Tô Tái Tái, đáy mắt lộ vẻ nghiền ngẫm, giật mình nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cảm xúc lan tràn khiến khóe mắt hơi giần giật.
Cho tới khi không thể nhìn ra bất kỳ điều gì mà ông ta coi là dấu hiệu từ mặt Tô Tái Tái, ông ta mới hơi yên lòng dù vẫn hoài nghi.
Lẽ nào... Chỉ là do ông ta suy nghĩ nhiều?
Bạch Ngữ Dung không phát hiện ra cảm xúc của Phụng Hồng Bác thay đổi, cô ta chỉ nhìn Tô Tái Tái một cái rồi dìu Hứa Tần Nhã đi khỏi đây.
Còn Hứa Tần Nhã thì thậm chí chẳng buồn nhìn Tô Tái Tái lấy một lần.
Tô Tái Tái thấy thế khẽ lắc đầu.
... Tự tìm đường chết như vậy thì chịu.
Chỉ có điều dáng vẻ này của cô ở trong mắt bọn Đại Vi lại là cô đau lòng vì cuối cùng Hứa Tần Nhã vẫn chọn Bạch Ngữ Dung.
Bọn họ vội vàng an ủi.
“Tiểu Tái, đừng đau lòng, người như vậy không đáng để em đau lòng.” Đại Vi nổi giận nói.
Khúc Nhiên và Viên Tuế ngồi bên cũng gật đầu phụ họa.
Thậm chí ngay cả Ngô Lục Lục ở bên cạnh cũng nói: “Tiểu hữu, chưa biết chừng đây lại là chuyện tốt đối với cô, dù sao hôm nay cũng có nhiều người làm chứng cho cô. Coi như cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Sau này nếu bọn họ có xảy ra chuyện gì thì đấy cũng là việc của Bạch Ngữ Dung, không phải việc của cô.”
“Đúng.” Chu Phổ hùa theo, nhìn về phía Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái nghe mọi người an ủi mình như vậy, bối rối nhìn quanh rồi bật cười: “Tôi không hề đau lòng…”
“Ừm! Chúng tôi hiểu!” Nghiêm Thanh gật đầu: “Em không đau lòng.”
“...” Tô Tái Tái.
... Không phải vậy, cô thật sự không đau lòng mà.
Tô Tái Tái dở khóc dở cười, đột nhiên cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ không thể giải thích rõ ràng của Phụng Hồng Bác ban nãy.
Ban đầu, vì Phụng Hồng Bác nên cô không để ý tới sự kỳ lạ của Hứa Tần Nhã, mãi tới vừa rồi khi tâm trạng bà ta kích động, chỗ tròng trắng mắt có chút gì đó kỳ lạ thì cô mới nhận ra.
Nhưng không quan trọng, đường là do Hứa Tần Nhã tự chọn. Vậy thì bà ta phải tự gánh chịu hậu quả thôi.
Tô Tái Tái nhìn về phía cửa lớn của sảnh phẩm đan, như có điều suy nghĩ.
“Đúng rồi, người dẫn chương trình. Có thể bán viên đan dược của Bạch Ngữ Dung cho tôi không?” Tô Tái Tái quay đầu nhìn về phía người dẫn chương trình, dừng một chút lại bổ sung một câu: “Nể mặt tôi nhận được giấy chứng nhận, có thể giảm giá không?”