Ồ chuyện này…
Người dẫn chương trình sững sờ trước câu hỏi bất ngờ của Tô Tái Tái, ngây người xong mới hiểu cô vừa hỏi gì, dở khóc dở cười khom người xin lỗi: “Xin lỗi cô Tô, mặc dù cô Bạch đã ra về nhưng đan dược này vẫn là của cô ấy.
Phẩm Đan Hội chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm đánh giá, trừ phi chủ nhân của viên đan dược ủy quyền cho chúng tôi hoặc Huyền Học Hội đấu giá thì chúng tôi mới có thể bán chúng.”
Thái độ của anh ta tốt hơn ban nãy nhiều.
Dù sao sau khi xác định Tô Tái Tái là chủ nhân của Đan Hồng Nhị phẩm, cô chính là Luyện Đan Sư đích thực. Đừng nói là anh ta, ngay cả giám phẩm sư cũng phải cung kính gọi cô là “cô”.
“Vậy à… Vậy không sao.” Tô Tái Tái cười híp mắt nói: “Tôi không phải người làm khó dễ người khác, cảm ơn anh.”
Ồ? Tiểu sư thúc ngài không phải người làm khó dễ người khác ư?
Tô Hồng Bảo không nhịn được liếc trộm Tô Tái Tái một cái.
Đúng lúc này, hộ vệ của Huyền Học Hội vừa khéo bê chiếc hộp gấm đựng viên đan dược của Bạch Ngữ Dung xuống.
Tô Tái Tái động đậy tay, một vệt màu trắng lướt qua khe hở dưới mặt ghế, nhanh chóng đuổi theo.
Cô hành động rất nhanh, ngoài Tô Hồng Bảo ra, không ai phát giác mảy may.
Tô Hồng Bảo thôi không nhìn nữa, âm thầm liếc Tô Tái Tái như thể đang nói “Tiểu sư thúc ngài thật là xấu” vậy.
Tô Tái Tái: ???
Trước cái nhìn của Tô Hồng Bảo, Tô Tái Tái cười híp mắt xoa đầu cậu rồi xoay mặt cậu nhìn về phía trước, không được nhìn cô nữa.
Còn người dẫn chương trình nghe cô nói vậy thì sung sướng nói: “Không có gì, không có gì.”
Dừng lại một chút, mắt anh ta lóe sáng nhìn Tô Tái Tái, nói thêm: “Có điều nếu cô Tô muốn bán thì Đan Hồng Nhị phẩm của ngài có thể cân nhắc đến Huyền Học Hội chúng tôi...”
Anh ta còn chưa nói xong, giám phẩm sư đã cướp lời: “Phẩm Đan Hội của chúng tôi cũng vậy, nếu cô Tô muốn bán thì cũng có thể tìm chúng tôi.”
“...” Không phải chứ giám phẩm sư, tôi mới là người nói đầu tiên mà…
Người dẫn chương trình nhăn nhó.
Anh ta còn chưa kịp nói thêm gì, đám đông trong sảnh phẩm đan cũng không thể ngồi yên:
“Sao lại tìm Phẩm Đan Hội hay Huyền Học Hội chứ? Nếu cô Tô muốn thì hiện tại tôi có thể trả tiền ngay!” Một người đứng dậy nhìn Tô Tái Tái, kích động nói to, chỉ sợ mình nói chậm.
Đợi Tô Tái Tái nhìn về phía người nói, anh ta bổ sung thêm: “Tôi là người của nhà họ Giả ở thành phố S, nếu cô Tô đồng ý bán Đan Hồng Nhị phẩm cho tôi, nhà họ Giả xin được cung phụng cô Tô!”
“Nhà họ Lưu ở Thanh Thành cũng sẵn sàng!”
“Nhà họ Trình…”
Nhất thời, mọi người nhô đầu lên như nấm khiến Phẩm Đan Hội lại một lần nữa huyên náo tiếng người. Ngay cả người dẫn chương trình và hộ vệ Huyền Học Hội cũng không thể làm đám đông trật tự lại.
Vừa mới dẹp loạn được chỗ này thì chỗ kia lại ồ lên.
Thật sự khiến bọn họ cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
Đúng lúc này, Mễ Ông Thành dẫn người của nhà họ Mễ mở phăng cửa ra, đi vào đây.
Cửa bị đẩy mạnh ra, đập mạnh vào tường, kêu “rầm” một tiếng. Mọi người tới tấp quay đầu lại nhìn.
Mễ Ông Thành vừa đi vào trong vừa nói to: “Đan Hồng Nhị phẩm của Tô Tái Tái phải chắp hai tay dâng lên đền bù cho nhà họ Mễ chúng tôi mới phải!”
Còn Mễ Nghĩa Văn đẩy xe lăn, mím chặt môi đi theo đằng sau.
Người ngồi trên xe lặn đội mũ có màn che, che kín nửa người trên, khiến người ta không nhìn thấy được dáng vẻ của người đội mũ.
Nhưng lúc này cũng không có nhiều người quan tâm người ngồi trên xe lăn.
Mọi người chỉ nhìn cô ta một cái rồi quay lại nhìn Mễ Ông Thành.
Câu mà ông ta tuyên bố khi vừa bước vào đây khiến toàn bộ Phẩm Đan Hội im lặng, tới tấp nhìn về phía Mễ Ông Thành.
Biểu cảm của mọi người đều đồng loạt là “Nằm mơ!”
“Ông Mễ?” Người dẫn chương trình nhìn Mễ Ông Thành đang nhanh chân đi vào trong, quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái đã ngồi xuống, không hiểu lại có chuyện gì nữa, quay lại nhìn Mễ Ông Thành, hỏi: “Ông Mễ, ông nói vậy là sao?”
Mễ Ông Thành cười gằn, quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái nói: “Câu này phải hỏi Tô Tái Tái!”
“Ông Mễ chạy tới đây nổi điên gì thế?” Nghiêm Thanh nhíu mày, nhìn Mễ Ông Thành, nói với Chu Phổ.
Ông ấy dừng một chút rồi lại nói: “Lần trước tới lều lớn của cậu làm ầm lên đã đành, không ngờ Mễ Nghĩa Văn còn định động thủ với bé ngỗng, nếu không phải Tiểu Liễu nhanh tay cản được thì bây giờ làm gì có chuyện của ông ta nữa?”