Chu Phổ yên lặng gật đầu, cũng chau mày ghét bỏ.
Ông ấy đang định thì thầm nói gì đó với Nghiêm Thanh thì giọng nói ôn tồn của Tô Tái Tái lại vang lên ở bên cạnh: “Hai thầy, các thầy nói ai định động tay với bé ngỗng nhà em ạ?”
Chu Phổ và Nghiêm Thanh sững sờ nhìn nhau rồi từ từ quay đầu nhìn Tô Tái Tái.
Trông thấy Tô Tài Tài cười đầy lương thiện.
“...” Hai người mấp máy môi, lập tức không nói nên lời.
Rõ ràng Tô Tái Tái đang cười nhưng hai người bọn Chu Phổ lại rùng mình.
“Thôi, để em hỏi người khác.” Tô Tái Tái thấy vậy, quay đầu nhìn về phía Tô Hồng Bảo đang hơi rụt cổ lại, lộ vẻ “sợ sệt”, “bộp” một tiếng, đặt tay lên đầu cậu, ngón tay khum lại thành hình móng vuốt, túm đầu Tô Hồng Bảo như diều hâu vồ gà con.
Vừa hỏi vừa lắc qua lắc lại: “Bé ngỗng, sao con không nói chuyện này với sư thúc?”
Giọng điệu hòa ái, dễ gần khiến Tô Hồng Bảo rụt cổ lại, nhăn nhó ngước mắt nhìn Tô Tái Tái, nhỏ giọng giải thích: “Tiểu sư thúc, Mễ Nghĩa Văn không hề đụng vào con, dì Ôn Liễu đã ngăn ông ta lại giùm con rồi.”
“Ồ.” Tô Tái Tái gật đầu, thu tay lại, sau đó nhìn về phía Mễ Ông Thành: “Nếu sư thúc nhớ không lầm... Mễ Nghĩa Văn là ông ta phải không?”
Tô Tái Tái chỉ tay về phía Mễ Nghĩa Văn đẩy xe lăn, đi theo sau lưng Mễ Ông Thành vào đây.
Chu Phổ và Nghiêm Thanh ngơ ngác gật đầu nhưng vừa gật xong thì bọn họ lập tức hoàn hồn, kinh hồn táng đảm nhìn về phía Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, em muốn làm gì?”
“Em ư? Em chỉ là một cô gái trẻ, sao lại làm gì chứ?” Tô Tái Tái cười, cực kỳ vô hại: “Các thầy nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong, cô còn nhìn về phía Mễ Nghĩa Văn, nói đầy lương thiện, vô tội: “Em là người tốt, ân oán rạch ròi.”
Khi cô chuyển mắt nhìn Mễ Nghĩa Văn, Mễ Ông Thành mới hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Sao vậy? Chột dạ không dám nói tiếp nữa à?”
“Nói vớ nói vẩn.” Tô Tái Tái nhìn Mễ Ông Thành, ngồi khoanh hai tay, ghếch chân bắt chéo, không mấy kiên nhẫn: “Này ông, muốn nói gì thì nói rõ ra đi, hiện tại tôi không có kiên nhẫn chơi trò bí hiểm với ông.”
“Cô...!” Mễ Ông Thành cứng lại, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái một lúc lâu, thấy cô vẫn nhìn thẳng vào mình, không hề né tránh mảy may, ông tức bực mình, bật cười, gật đầu liên tục: “Tốt tốt tốt, vậy hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng để mọi người ở đây làm chứng!”
Ông ta còn chưa nói dứt lời đã vén màn mũ của người ngồi trên xe lăn lên.
Mọi người vừa trông thấy khuôn mặt kia lập tức có không ít người sợ hãi la lên.
“Ôi! Là..?!” Khúc Nhiên hít sâu một hơi, nhận ra Mễ Nhã.
Nhưng Mễ Nhã hiện tại khác hẳn trước đây.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp bị băng gạc quấn kín quá nửa, máu thoáng thấm ra ngoài, trông cực kỳ đáng sợ.
Ngoại trừ mặt ra, tay phải của cô ta cũng bị quấn băng.
Sau khi màn bị vén lên, Mễ Nhã ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái. Ánh mắt ngập tràn căm hận, trừng mắt, nghiến răn nói ba chữ “Tô… Tái… Tái...”
Còn Mễ Ông Thành thì chỉ vào Mễ Nhã, nhìn xung quanh rồi nói to: “Cháu gái tôi! Buổi tối trước khi tham gia Phẩm Đan Hội một ngày bị Huyền Học Viện tập kích. Hiện tại chẳng những hủy dung mà kinh mạch ở tay phải cũng bị gặm rỉa, mãi mãi không thể hồi phục.
“Con bé là người thừa kế của nhà họ Mễ chuyên về Luyện Khí, vậy mà cứ thế bị hủy hoại!”
Mễ Ông Thành nói đến đây, giữa tiếng xì xào xung quanh, ông ta lại quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, lớn tiếng lên án: “Kẻ hại người đang ngồi ở ngay đây, lẽ nào như vậy còn chưa đủ để bắt cô ta phải đền Đan Hồng Nhị phẩm cho nhà họ Mễ chúng tôi hay sao?”
“Nói bậy!” Mễ Ông Thành vừa mới nói xong, phó viện trưởng Lý của Luyện Đan Viện vỗ bàn đứng dậy, chống nạnh trừng mắt to tiếng nói với Mễ Ông Thành: “Lúc Mễ Nhã bị tấn công, sinh viên Tô đã xin phép nghỉ, rời trường được mấy hôm! Sao có thể là sinh viên Tô được?”
“Mễ Ông Thành, ông có muốn vu oan giá họa thì cũng phải kiếm ai đó đang ở học viện chứ?”
Mễ Ông Thành cười gằn: “Phó viện trưởng Lý, ông nói đúng rồi đó.” Ông ta chỉ tay vào Khúc Nhiên, quát to: “Tô Tái Tái đã đi nhưng chẳng phải Khúc Nhiên vẫn còn ở trường hay sao? Chẳng lẽ Luyện Khí Viện không biết hai người họ chơi thân với nhau?”
“Hơn nữa, phó viện trưởng Lý, sinh viên Huyền Học Viện một khi làm một chuyện gì đó mà lại dễ dàng để lộ sơ hở như vậy thì có là sinh viên Huyền Học Viện nữa không?”