“Ông… Ông cưỡng từ đoạt lý!” Phó viện trưởng Lý tức không chịu nổi.
Vừa rồi lúc Tô Tái Tái và Phụng Hồng Bác nói chuyện, Bạch Ngữ Dung và Hứa Tần Nhã cũng đang ở đó, chuyện ấy ít nhiều cũng là việc nhà của người ta cho nên ông ấy không tiện nói gì.
Ông ấy vẫn luôn kìm nén tới tận bây giờ, cứ tưởng chuyện tới đây là hết, không ngờ lại nhảy ra một gã Mễ Ông Thành, thực sự là...
Thật sự là có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục.
“Tôi cưỡng từ đoạt lý?” Mễ Ông Thành cười khẩy, quay qua nhìn Mễ Nhã, nói to: “Vậy hãy để cháu gái đáng thương của tôi nói! Nó là người bị hại, ông sẽ không nói nó cưỡng từ đoạt lý chứ?”
Đám đông đồng loạt nhìn Mễ Nhã nhưng có một vài người nhát gan, vừa nhìn là lập tức chuyển mắt nhìn đi chỗ khác ngay, sợ buổi tối nằm mơ thấy ác mộng.
Cho dù hiện tại Mễ Nhã chỉ còn lại một con mắt nhưng vẫn nhìn thấy hết biểu cảm của mọi người, nỗi căm hận Tô Tái Tái lại càng sâu đậm hơn.
“Đúng vậy!” Cô ta trừng mắt nhìn Tô Tái Tái như một kẻ điên, hét lên chói tai: “Chính là Tô Tái Tái và Khúc Nhiên, chắc chắn là hai bọn họ làm!”
Đám đông xôn xao. Mễ Ông Thành lại nhìn về phía phó viện trưởng Lý, biểu cảm như nói “Chuyện đã tới nước này rồi ông còn muốn nói gì nữa không?”
Phó viện trưởng Lý quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nhíu mày. Một mặt là hoàn toàn tin tưởng cô và Khúc Nhiên nhưng mặt khác cũng không biết nên nói gì khi Mễ Nhã tuyên bố như vậy.
Tô Tái Tái thấy Mễ Ông Thành đắc ý ra mặt thì hờ hững nói: “Không thể nào là Khúc Nhiên, lại càng không thể là tôi.”
“Sinh viên Tô.” Tần Trác Thắng im lặng nãy giờ, lúc này nhìn về phía Tô Tái Tái, nhíu mày: “Hiện tại có trốn tránh cũng chẳng có ý nghĩa gì, chuyện mình đã làm thì phải chịu trách nhiệm.”
Tô Tái Tái hờ hững liếc nhìn Tần Trác Thắng một cái, tùy ý phất tay: “Hiện tại còn chưa tới lượt ông đâu, đừng có tự nhảy ra làm gì.”
“Cô...!” Tần Trác Thắng cứng lại.
Ông ta còn chưa kịp nói cho xong thì Mễ Nhã đã xen ngang.
“Cô còn dám giảo biện?!” Cô ta trừng mắt nhìn Tô Tái Tái như thể muốn nuốt sống cô: “Ban đầu có phải chính cô đã cảnh cáo tôi nếu tôi còn nhìn cô nữa thì cô sẽ khoét mắt tôi giẫm như pháo không?”
Tô Tái Tái gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe vậy, mọi người xôn xao.
Còn giọng nói hưng phấn đến điên cuồng của Mễ Nhã thì lại cất lên một lần nữa giữa tiếng ồn ào: “Xem đi! Cô ta thừa nhận rồi! Cô ta thừa nhận cô ta từng nói như vậy! Cho nên hiện tại tôi thành ra thế này là do cô ta hại!”
Tô Tái Tái nhìn Mễ Nhã như đang nhìn một kẻ bị bệnh tâm thần.
Biểu cảm của Tô Tái Tái như muốn nói “tôi nể mặt cô là người bệnh nên mới nói chuyện tử tế với cô mấy câu”, sau khi khẽ thở dài, cô nói: “Tôi từng nói không có nghĩa cô như hiện tại là do tôi làm.”
Tô Tái Tái dừng một chút rồi phất tay: “Khoan không đề cập tới chuyện nhỏ này vội, trái lại…”
Cô ngân dài giọng, chuyển qua nhìn Mễ Nghĩa Văn, ôn tồn hỏi: “Ông Mễ Nghĩa Văn phải không?”
“Làm sao?” Mễ Nghĩa Văn lạnh nhạt đáp.
“À. Không sao.” Tô Tái Tái nói, vỗ người Tô Hồng Bảo rồi lại hỏi: “Tôi muốn hỏi ông một chuyện. Nghe nói lúc trước ông từng động thủ với bé ngỗng nhà tôi một lần, muốn đạp thằng bé phải không?”
Mễ Nghĩa Văn sửng sốt nhìn Tô Hồng Bảo rồi lại nhìn về phía Tô Tái Tái, cười lạnh một tiếng, hừ nhẹ: “Chỉ tiếc có người cản quá nhanh, không cho tôi đạp văng thằng chó đẻ chỉ giỏi mắng người này… Á!”
Ánh sáng lạnh lóe lên, máu vẩy ra mặt Mễ Nhã khiến cô ta sợ hãi ra mặt, mắt trợn to.
Mễ Ông Thành quay đầu nhìn con trai mình kêu rên thảm thiết, khoảnh khắc nhìn thấy Mễ Nghĩa Văn, mắt ông ta trợn lên, kêu lên đầy bi thương: “Nghĩa Văn!!”
Còn hai chân Mễ Nghĩa Văn từ phần đầu gối trở xuống đã bị chặt đứt chỉ bằng một nhát kiếm.
Lúc này, Mễ Nghĩa Văn nằm ngã dưới đất, ra sức lăn lộn, kêu rên đau đớn.
Máu tươi lênh láng trông rất đáng sợ.
Viện trưởng và giảng viên Cổ Võ Viện lúc này đều đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, nghẹn họng trân trối, không nói nên lời.
Nếu vừa rồi bọn họ cảm nhận đúng…
Đó là kiếm khí!
“Xem đi.” Tô Tái Tái thu tay lại, cụp mắt nhìn Mễ Nghĩa Văn, nhàn nhạt mở miệng: “Cho nên tôi mới nói không thể nào là tôi. Bởi vì...”