Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 647

Unknown Chương 647

Cô dừng lại một chút, quay qua nhìn mặt Mễ Nhã.

Khoảnh khắc hai người họ bốn mắt nhìn nhau, toàn thân Mễ Nhã rùng mình.

… “Nếu như là tôi thì không đời nào có chuyện cô vẫn còn giữ được một con mắt.”

“Càng không có chuyện tôi cho cô cơ hội hồi sức để ngồi đây nói là tôi làm.”

Tô Tái Tái nói đầy bình tĩnh, giọng điệu hờ hững nhưng nội dung thì rất hung tàn.

Mọi người nghe vậy không khỏi sợ hãi: “Tính tôi làm gì từ trước đến nay không bao giờ đầu voi đuôi chuột, cho nên nếu như là tôi, nhất định tôi sẽ khiến cô biến mất không còn lại chút dấu vết nào.”

“Cho nên từ những ý này tổng hợp lại, cách làm này… Không phải là của tôi.” Tô Tái Tái nhìn dáng vẻ của Mễ Nhã, lắc đầu ghét bỏ, chỉ tay vào cô ta nói thêm:

… “Nói vậy là sỉ nhục tôi.”

Tô Tái Tái nói ra sự thật một cách bình tĩnh và tàn nhẫn, phối hợp với tiếng kêu thảm thiết và màu máu kinh hoàng của Mễ Nghĩa Văn khiến mọi người sốc đến mức không biết phải phản ứng thế nào.

Vẫn là người Huyền Học Viện đã trả qua nhiều trận chiến, cộng thêm các giáo viên và học sinh của Luyện Đan Viện, ngoài thân phận là người Huyền Học Viện ra thì cũng coi như là một nửa bác sĩ.

Họ mau chóng tiến lên xử lý vết thương của Mễ Nghĩa Văn.

Hội Huyền Học và hội đánh giá đan dược nhìn thấy tình hình này cũng ngay lập tức hoàn hồn và mời tất cả những nhân viên không liên quan khác đi ra ngoài.

Ngay cả người ngồi ở hàng ghế sau lén lút quay video bằng điện thoại di động cũng bị bảo vệ của Hội Huyền Học nhìn thấy và giật lấy điện thoại của người kia khi tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên.

Đến giờ mới trả lại cho đối phương, cũng lạnh nhạt làm tư thế ‘mời’: “Thưa ngài, mời ngài rời đi cùng với mọi người.”

“Anh!” Việc đầu tiên người kia làm khi lấy lại điện thoại đó chính là kiểm tra xem đoạn video vừa quay được có còn hay không. Nhưng, đừng nói là video, bây giờ điện thoại của người này còn sạch sẽ hơn khi vừa mới ra lò.

Tất cả thông tin và ảnh đều không thấy đâu.

“Anh có quá đáng quá không?!” Người kia kiểm tra điện thoại xong, giận dữ lườm bảo vệ Hội Huyền Học, duỗi tay về phía anh ta: “Trả đồ lại cho tôi!”

Bảo vệ lạnh lùng liếc nhìn người đó: “Trước khi vào hội trường đánh giá đan dược, chúng tôi đã nhắc nhở mọi người cất thiết bị liên lạc vào tủ đựng độ tương ứng bên ngoài. Tại sao ngài không cất mà còn lén mang vào?”

Người kia bị cứng họng trước câu hỏi, nhưng ngay sau đó đã lấy lại trạng thái tự tin sau trạng thái chột dạ: “Không ai nhắc tôi cả, tôi đâu có biết. Anh mau chóng trả lại hết thứ trong điện thoại lại cho tôi! Nếu không tôi không đi đâu! Và tôi sẽ kiện các người vì tội xâm phạm quyền riêng tư của tôi!”

Bảo vệ nghe xong, lần này cũng mặc kệ người đó luôn, quay đầu ra hiệu, ngay sau đó có hai bảo vệ khác tới gần và nhấc người kia lên.

Người kia sợ hãi nhìn xung quanh, vội vàng hét to: “Ai?! Các người không thể làm thế được! Tôi muốn kiện… ách!”

Tiếc rằng chỉ vừa hét lên được một nửa đã khiến bảo vệ nói chuyện với anh ta mất kiên nhẫn, lập tức khóa cổ anh ta lại, khiến những lời nói sau của anh ta bị bóp nghẹt trong cổ họng.

Anh ta hoảng sợ khi không phát ra được âm thanh nào, mắt mở to nhìn người trước mặt, rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi khi đối phương hơi ghé sát lại.

“Hội đánh giá đan dược không phải nơi ngài có thể giương oai.” Bảo vệ nhìn chằm chằm ngươi này: “Hội Huyền Học càng không phải… đã hiểu chưa?”

Người kia gật đầu lia lịa, phát ra âm thanh ‘ưm ưm’, dù mơ hồ nhưng vẫn có thể xác định được là đang xin tha từ trong ngữ điệu.

Bảo vệ thu tay lại, thay người kia đặt điện thoại di động vào trong túi, sau đó mới vỗ mặt người này, lạnh nhạt nói: “Sớm biết nên dùng thái độ này, ngoan ngoãn nghe lời không tốt sao?”

Người kia im như ve sầu mùa đông, không dám thốt lên một chữ. Sau đó dưới cái vung tay tùy ý của bảo vệ, anh ta bị nâng kéo ra ngoài.

Cảnh này tất nhiên được rất nhiều người xung quanh chứng kiến.

Vốn có một số người muốn ỷ vào danh tiếng của mình để kêu gào hai câu, hiện tại chỉ yên lặng sờ cái mũi, theo sau những người khác ngoan ngoãn rời đi.

Bảo vệ rời mắt khỏi đám người, thầm hừ một tiếng.

Có một số người ấy à, cảm thấy đối phương dễ nói chuyện là đang sợ mình, thế là cứ khinh khỉnh người ta.


Bình Luận (0)
Comment