Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 648

Unknown Chương 648

Chờ đến khi thật sự chọc giận đối phương rồi, đến khi tình thế không thể cứu vãn mới hiểu ra, người ta lúc đầu lùi một bước chỉ vì không muốn để ý đến mình mà thôi.

Cứ như nhà họ Mễ hiện tại.

Thành ngữ ‘gieo gió gặt bão’ quả không sai.

Bảo vệ vừa nghĩ vừa nhìn về hướng Mễ Nghĩa Văn. Khi thu tầm mắt lại nhìn Mễ Ông Thành nằm liệt một bên, sắc mặt xám xịt, biểu cảm dại ra thì khẽ lắc đầu một cái, sau đó lại thu mắt lại.

Vết thương của Mễ Nghĩa Văn do Nghiêm Thanh xử lý, dùng bộ châm mà Tô Tái Tái tạo ra, cộng thêm sự hỗ trợ của Chu Phổ và Thẩm An, đến lúc này mới dừng chảy máu lại.

Nhưng điều này chỉ làm trong lúc khẩn cấp, vừa cầm máu, Hội Huyền Học sẽ lập tức đưa người tới bệnh viện.

Bề mặt cắt của vết thương phẳng, có thể nối lại được. Chỉ là…

Nghiêm Thanh lau máu trên tay, vừa quay sang nhìn lướt qua Tô Tái Tái.

Kiếm khí vừa lúc cắt đứt sụn trên đầu gối Mễ Nghĩa Thành.

Cho dù Mễ Nghĩa Thành có nối lại được hai chân thì đến ngày mưa dầm mưa tã sẽ chịu tra tấn, hơn nữa ngày thường đi đường có lẽ cũng sẽ gặp những trở ngại trong việc co duỗi khớp gối.

… Thật đáng sợ.

“Cô… Cô!” Mễ Ông Thành được Luyện Đan Viện châm cho vài nhát, lúc này mới từ từ lấy lại bình tĩnh, ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Tái Tái, không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Đừng có cô cô cô.” Tô Tái Tái liếc Mễ Ông Thành một cái, nói: “Bây giờ thấy rõ chưa? Tôi muốn ra tay thì sao có thể như mèo con gãi ngứa được.”

Nói xong, cô nhìn Tô Hồng Bảo và nói nhỏ một tiếng, sau đó Tô Hồng Bảo gật đầu, xoay người đi về hướng Tiền Tam.

Mễ Ông Thành nghe cô nói vậy mới như tỉnh dậy từ trong mơ, cực kỳ bi thương chỉ vào Tô Tái Tái mà nói: “Nhà họ Mễ bị hủy trong tay cô rồi!”

Nói xong, ông ta đấm mạnh vào ngực mình với vẻ mặt hối hận, nước mắt tuôn rơi, nào có chút tư thái ông cụ nhà họ Mễ?

Chỉ là không biết ông cụ Mễ hối hận hiện giờ có thầm hối hận trong mình vì đã chọc tới Tô Tái Tái không?

Nếu không…

Có lẽ nhà họ Mễ vẫn là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô.

Mà hiện tại… qua chuyện này của nhà họ Mễ, e rằng bốn gia tộc lớn ở thủ đô sẽ biến đổi.

Những người ở lại hiện trường lúc này đều là người có quan hệ với Huyền Học Viện, không ít giáo viên đều âm thầm có bạn bè của mỗi người, mặc dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nổi gió bão.

Tất cả đều tính toán sau khi chuyện trước mặt kết thúc thì sẽ rời khỏi đây gọi điện cho người quen.

Chỉ biết là nhà họ Mễ có biến cố, còn về phần đối phương có ý định gì không, vậy thì đó là chuyện của bọn họ.

“Ông ơi!” Mễ Nhã ngồi trên xe lăn thấy Mễ Ông Thành như vậy cũng không kìm được bật khóc.

Cô ta lập tức di chuyển xe lăn tới gần chỗ ông ta, lúc này mới nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt vừa buồn vừa tức giận.

“Tô Tái Tái, cô thật quá đáng!”

“Là do các người muốn vu oan cho tôi. Mà tôi chỉ làm theo lời các người nói, chứng minh bản thân mà thôi.” Tô Tái Tái bình tĩnh nói, không hề cảm thấy mình quá đáng quá mức.

Hơi dừng một chút, cô quay đầu thấy Tô Hồng Bảo đã quay lại, gọi một tiếng ‘tiểu sư thúc’ rồi lại lần nữa đứng bên cạnh mình, lúc này mới đặt tay lên đầu của cậu ấy, rồi nhìn Mễ Nhã tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là Mễ Nghĩa Văn vậy mà muốn ra tay với Bé Ngỗng nhà tôi. Tôi chỉ là muốn ra mặt cho nó, trả thù cho nó mà thôi.”

“Cô…!!” Mễ Nhã lườm Tô Tái Tái, tức đến run người.

“Đừng, đừng có cô nữa mà. Hôm nay tôi đã nghe từ này rất nhiều lần rồi đấy.” Tô Tái Tái cầm lấy hộp gầm trên tay Tô Hồng Bảo, đứng yên tùy tiện ném cho Mễ Nhã.

Cứ như thể thứ cô vứt chỉ là một viên kẹo hay là một quả táo.

Đến khi Mễ Nhã tiếp lấy theo bản năng, Tô Tái Tái mới hất cằm, chỉ vào hộp gấm và nói: “Bên trong đó là viên đan dược đỏ cấp hai, chân của ba cô do tôi chém đứt, tôi đã xả giận rồi, tất nhiên chữa chân cho ông ta cũng chẳng sao cả.”

“Có điều…” Cô dừng lại, tầm mắt lướt qua khuôn mặt Mễ Nhã một lượt: “Cái vết như bị mèo cào này của cô không liên quan gì đến tôi nên tôi cũng chẳng quan tâm đâu. Nhà họ Mễ các cô tìm chính chủ để mà làm loạn ấy.”


Bình Luận (0)
Comment