Mễ Nhã ngồi trên xe lăn, đôi tay ôm hộp gấm vẫn luôn cúi đầu, lông mi rũ xuống che khuất biểu cảm sâu trong mắt.
Đang do dự, cô ta như chợt nghe thấy gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái.
Đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt thoáng qua, tựa như bị Tô Tái Tái đoán được suy nghĩ, cô ta cô gắng hết sức che giấu nhưng lại không có cách.
Tô Tái Tái nhìn Mễ Nhã như vậy, chỉ cười khẽ một tiếng, chưa nói gì.
Mà Mễ Nhã cũng mím môi, lại lần nữa cúi đầu, tùy ý vệ sĩ nhà họ Mễ đẩy mình ra ngoài.
Tay cầm hộp gấm chặt hơn chút.
Vừa rồi giọng Tô Tái Tái vang lên bên tai cô ta, giống như bí âm truyền tai như lúc trước.
Cô nói…
[Cô nghĩ viên đan dược đỏ cấp hai này có thể chữa trị được cho ba cô, có phải cũng đang nghĩ nó có thể chữa trị cho kinh mạch không bao giờ khôi phục được của cô không?]
[... Không sai, quả thật như cô nghĩ. Vậy… cô sẽ làm như thế nào? Viên đan dược đỏ cấp hai này chỉ có một viên thôi…]
Tô Tái Tái cười, giọng nói như ma quỷ vang lên bên tai cô ta.
Như mê hoặc, lại như chỉ đang kể ra sự thật.
Mễ Nhã tùy ý để vệ sĩ đẩy mình ra hội trường đánh giá đan dược, như là đã nghĩ thông suốt, ngước mắt lên, sắc mặt đã thay đổi.
Ba đã già rồi.
Nhưng… cô ta lại khác.
Cô ta còn trẻ, tương lai nhà họ Mễ còn cần cô ta chống đỡ.
… Đúng! Cô ta là tương lai của nhà họ Mễ. Viên đan dược này… nên thuộc về cô ta!
Mễ Nhã vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn hộp gấm.
Mễ Nhã lại lần nữa đội mũ có rèm đặt bên ngoài lúc vào hội trường đánh giá đan dược lên đầu.
Ngay khoảnh khắc cô ta hạ quyết tâm, vài tiếng bọt nước vang lên sau tai cô ta.
Tiếng rất nhỏ, khiến Mễ Nhã vẫn luôn tập trung nhìn tay chưa phát hiện ra.
Cũng bởi vì cô ta đội mũ có rèm mà vệ sĩ đẩy xe lăn cho Mễ Nhã không nhìn thấy sự thay đổi sau tai cô ta.
------
Sau khi đám người Mễ Ông Thành rời đi, những người còn lại ở hội trường đánh giá đan dược dần hoàn hồn, đôi mắt phát sáng nhìn Tô Tái Tái, dáng vẻ như muốn kết bạn.
Thậm chí viện trưởng Cổ Võ Viện cũng sáng mắt lên.
Điều này làm cho phó viện trưởng Lý của Luyện Đan Viện lấp tức cảnh giác, Khúc Nhiên và Đại Vi kéo tay nhau đi ra đứng sau lưng Tô Tái Tái, lập tức trừng mắt nhìn những người xung quanh.
Rõ ràng chưa nói câu nào nhưng lại mang dáng vẻ: [Mấy người đừng lại đây! Nếu không bọn tôi cắn mấy người đấy!]
Trông rất hề.
Nhưng so với mọi người ngưỡng mộ Tô Tái Tái thì Tần Trác Thắng đứng bên cạnh lại hoàn toàn nghĩ trái ngược.
Ông ta quay đầu nhìn về hướng phó viện trưởng Tôn, tình cờ nhìn thấy ông ta xám xịt trốn đi từ cửa phụ như chó nhà có tang.
Đánh giá đan dược kết thúc, vụ đánh cuộc trong ngõ ngầm cũng đã đến hồi kết.
Phó viện trưởng Tôn trước đó đã ra số tiền rất lớn đặt cược hết vào Bạch Ngữ Dung. Mà bây giờ Bạch Ngữ Dung không những không tạo được đan dược cấp một ngày ngay cả cấp ‘F’ cũng là giả.
Phó viện trưởng Tôn chắc là đã táng ra bại sản rồi nhỉ?
Thật là báo ứng.
Tần Trác Thắng thu tầm mắt, lại lần nữa nhìn về phía Chu Phổ.
Lúc này Chu Phổ cũng được rất nhiều người vây quanh, mỗi người đều cười nói chúc mừng ông ấy như thể bình thường có quan hệ rất tốt với Chu Phổ, giờ phút này có cảm giác như cùng chung vinh dự.
Nhưng thực tế, đây chỉ là một đám người nịnh hót.
Nói đến cùng, Chu Phổ còn không phải dính ánh sáng của Tô Tái Tái sao?
Nghĩ vậy, Tần Trác Thắng rời mắt, cười khẩy một tiếng rồi xoay người rời đi.
Lúc ông ta đang muốn rời khỏi hội trường đánh giá đan dược thì Tô Tái Tái đang bị đám người bao vây nhưng vẫn chú ý đến ông ta liền gật đầu xin lỗi mọi người, sau đó quay sang nói với sau lưng Tần Trác Thắng.
“Thầy Tần, đi như vậy không tốt lắm đâu nhỉ?”
“Hay là… hiện tại ông muốn chạy trốn? Nhưng làm vậy vô nghĩa lắm, chuyện mình đã làm cần phải dũng cảm gánh vác mới được đó nha.”
Sự châm chọc trong giọng nói Tô Tái Tái không chút che giấu, Tần Trác Thắng khựng chân lại, lập tức xoay người nhìn cô, chau mày, môi mỏng hơi mím.
“Tô Tái Tái, cô nói vậy là có ý gì?!” Ông ta trầm giọng hỏi Tô Tái Tái. Dừng một chút, sau khi quan sát xung quanh, lại quay sang nhìn cô, nói tiếp: “Bạch Ngữ Dung là học trò của tôi quả không sai, nhưng vừa rồi cô cũng nghe đấy, người làm thầy như tôi chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.”