Ông ta cười khẩy: “Tôi hoàn toàn không rõ những chuyện cô ta lén lút làm với phó viện trưởng Tôn. Hơn nữa… Cho dù tôi có sai lầm trong việc quản lý học sinh của mình, vậy cũng phải là chuyện sau khi trở về học viện, vẫn chưa tới lượt cô khoa tay múa chân nhỉ?”
“Sao? Hay là bạn học Tô đây luyện ra được đan dược đỏ cấp hai đã cảm thấy có tư cách chỉ điểm tôi rồi?”
“... Chậc chậc chậc.” Tô Tái Tái nghe xong, tặc lưỡi lắc đầu: “Nghe chua thật đấy. Thầy Tần, sáng nay thầy uống dấm hả?”
Tần Trác Thắng nhướng mày, vừa định mở miệng thì lại chú ý đến đám người đứng bên cạnh cô, cười khẩy một tiếng rồi im lặng dùng vẻ mặt: [Tôi xem cô có thể nói cái gi.] nhìn Tô Tái Tái.
Như thể ông ta đang chịu đựng kẻ ỷ thế hiếp người là Tô Tái Tái.
“Một viên đan dược đỏ cấp hai mà thôi, có lẽ cũng chỉ có thầy Tần đây coi trọng.” Tô Tái Tái nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến quai hàm Tần Trác Thắng giật giật.
Nhưng vẫn thẳng lưng đứng tại chỗ, dáng vẻ ‘ngạo cốt tranh tranh, kiên trinh bất khuất’.
Mãi đến khi Tô Tái Tái nói: “Học viện sắp xếp thầy như thế nào có liên quan gì tới tôi. Tôi là muốn bảo ông trả đồ lại cho tôi.”
“... Cái gì?” Tần Trác Thắng sửng sốt, không hiểu ý Tô Tái Tái.
“Đồ của tôi.” Tô Tái Tái vừa nói vừa duỗi tay chỉ vào ngực ông ta: “Khoảng thời gian trước ông đã nhận một món đồ từ nhà họ Bạch.”
“Ngày hôm qua ông không mang nó theo nên tôi không nói gì. Hôm nay nếu ông mang theo, vậy thì thật đúng lúc.” Tô Tái Tái ngửa lòng bàn tay đòi Tần Trác Thắng: “Bây giờ trả lại cho tôi.”
Cái……?!
Tần Trác Thắng trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, trong lòng thấy kinh hoảng vô cùng.
Trong túi áo vest của ông ta quả thật có lá bùa vàng đó, nhưng ông ta mang ra đây là để chờ sau khi đánh giá đan dược kết thúc sẽ nhờ đại sư đánh giá nhìn xem, xem xem có cách nào luyện hóa nữ quỷ kia không.
Nhưng không ngờ… Tô Tái Tái thế mà lại phát hiện?!
Còn bắt ông ta trả?!
“Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Thanh thấy biểu cảm của Tần Trác Thắng liền biết Tô Tái Tái nói trúng cái gì đó, sau khi nhìn qua nhìn lại cả hai người, mới quay sang hỏi Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, ông ta cầm thứ gì của cô?”
Ngay khi ông ấy nói ra những lời này, Chu Phổ quay sang nhìn Thẩm An.
Thẩm An khẽ gật đầu, lập tức cùng Tiền Nguyên Nguyên đi vòng ra sau lưng Tần Trác Thắng.
Mà Trình Hồng Huy thì lại yên lặng đóng cửa hội trường đánh giá đan dược lại.
… Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến niềm tin của họ với Tô Tái Tái.
“Ồ, trước khi tới hội đánh giá đan dược, ông ta đã tới nhà họ Bạch và cầm một món đồ không thuộc về mình đi.” Tô Tái Tái chỉ vào Tần Trác Thắng, giải thích cho Nghiêm Thanh nghe.
Dừng lại một chút mới than thở nói: “Hôm nay bị mấy lượt người gây rắc rối cho tôi rồi, cuối cùng mới đến lượt tôi gây rắc rối cho người khác.”
… Vui lên rồi.
“...” Đám người Chu Phổ nghe xong cạn lời, chỉ có thể yên lặng nhìn Tô Tái Tái.
Mà Tần Trác Thắng sau khi nhận ra hành động của đám người Thẩm An thì vừa sợ vừa giận.
“Các người…?!” Tần Trác Thắng nhìn trái nhìn phải, sau đó nhìn sang Tô Tái Tái, cười khẩy: “Sao? Đây là định cướp hả?”
“Người cướp là ông, còn tôi là vật về với chủ.” Tô Tái Tái nói, hơi mất kiên nhẫn: “Mau lên, giao đồ ra đây đi.”
“Rốt cuộc là cái…” Chu Phổ đang nói, Tô Hồng Bảo cuối cùng nhận ra gì đó: “A!” lên một tiếng.
Thấy Tần Trác Thắng không có ý lấy đồ ra, cậu ấy trực tiếp làm một thủ quyết.
Một ánh sáng yếu màu vàng phát ra từ trong túi áo vest của Tần Trác Thắng khiến mọi người trừng lớn mắt.
Lúc này Tiền Tam mới nhận thấy gì đó, kinh ngạc mở miệng: “Đây là…?”
Lời còn chưa dứt, Tần Trác Thắng đã vội vàng lấy đồ trong túi ra do nhiệt độ nóng đột ngột, sau đó tay cũng bị bỏng luôn.
Lúc buông tay, lá bùa vàng bay phấp phới rơi xuống đất, lúc này mọi người mới thấy rõ ràng.
“A! Là lá bùa của Đạo Trưởng Trong Núi!” Người khác nhìn thấy nó, kinh hãi buột miệng thốt ra.
Những người khác cũng nhớ đến cuộc đấu giá trước do Hội Huyền Học tổ thức ở Thủ Đô, kiện hàng cuối cùng chính là lá bùa vàng này.
Hóa ra người lúc trước lấy được nó là Tần Trác Thắng!
Mọi người chợt nhận ra, nhìn về phía Tần Trác Thắng.