Tới tận khi bé quỷ muốn cào tường, nó mới gián tiếp nhận ra một chuyện…
… Hoá ra trước đó nó ở nhà họ Ngô, ban đêm cứ chạy lung ta lung tung… Nó khi đó đáng ghét đến vậy sao?!
Từ nay về sau, nó phải làm một bé ngoan.
Bé quỷ hạ quyết tâm trở thành quỷ ngoan một lần nữa, đây cũng coi như một thu hoạch khác của Ngô Thẩm Văn nhỉ?
Ngày cuối cùng ở hội đánh giá đan dược sẽ tập trung vào bán đan dược và chiêu mộ kết bạn với các luyện đan sư mới phất.
Tô Tái Tái luyện ra được đan dược đỏ cấp hai đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm muốn kết bạn của mọi người.
Chỉ là trước đó không nghe thấy tên cô ở hội đánh giá đan dược, hơn nữa ngày hôm qua bảo vệ của Hội Huyền Học đã ngay lập tức dọn sạch hội trường đánh giá đan dược, điều này cũng khiến mọi người tò mò những chuyện xảy ra sau đó.
Ít nhất thì trạng thái thảm bại của Mễ Nghĩa Văn rõ rành rành ra đấy, nhưng đợi cả đêm lại chẳng thể nghe được tiếng gió nào.
Xem kiểu này… chắc nhà họ Mễ đã đạt được món hời gì trong tay Tô Tái Tái, thế nên bọn họ mới ngậm chặt miệng lại.
Nhưng đây là chuyện trong giới Huyền Học, bọn họ chỉ là người ngoài, không thể xen vào quá nhiều.
Hơn nữa, so với để ý mấy việc này, không bằng mau chóng đi lân la làm quen với Tô Tái Tái, nếu được cô ‘mời’ thì lại càng tốt.
Chính vì vậy mới sáng sớm mà đã có biết bao nhiêu người nổi tiếng đến uống trà tại đại sảnh khách sạn nhà họ Thẩm.
Họ bê tách trà hay cà phê quan sát chỗ cửa cầu thang, thỉnh thoảng khi thu mắt về sẽ tình cờ bắt gặp ánh mặt của người quen. Họ chỉ nâng chén từ xa với nhau, gật đầu cười với đối phương rồi lại rời mắt đi.
Tiếp tục để ý cửa thang máy.
Sau khi cô phục vụ mỉm cười nói chuyện với một bàn nào đó xong thì ngay lập tức đi chuẩn bị một bình trà mới cho đối phương.
Chỉ là bước chân hơi dừng lại khi bắt gặp quản lý tiền sảnh, bèn quay đầu đi lại gần, sau đó hạ giọng nói: “Quản lý, hôm nay đã có chuyện gì xảy ra vậy? Đại sảnh chật kín người rồi.”
“Sao tôi biết?” Quản lý tiền sảnh cũng nghệt mặt.
Dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía đại sảnh, chọn đại một gương mặt trong nhóm người này cũng là gương mặt xuất hiện trong giới kinh doanh, kinh tế tài chính.
Nếu chỉ có một hai người, quản lý tiền sảnh chắc chắn sẽ rất vui, nhưng tình hình này… ngược lại khiến ông ta hơi e ngại.
Chẳng lẽ nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì lớn sao?!
Nếu không chọn bừa một trong các boss bình thường chỉ làm một hành động thôi cũng gây oanh tạc này sao đều tụ tập tại đây?!
Không dám nghĩ.
“... Thôi, cô mau đi làm việc của mình đi, đừng để cho khách chờ lâu quá sẽ cho rằng tập đoàn nhà họ Thẩm chúng ta phục vụ không chu đáo.” Quản lý lắc đầu, từ chối nghĩ tiếp.
Sau khi bảo cô phục vụ rời đi, ông ta mới cẩn thận ngẫm lại xem có phải mình… nên tải app tìm công việc mới hay không?
Trước tiên liên hệ với công ty mới, đến lúc nhà họ Thẩm xảy ra biến động thì ông ta cũng có thể vác vali chạy ngay trong đêm.
Có điều ngay khi ông ta đang nghĩ vậy, tại cửa lại có người đi vào.
Ông ta vô thức quay đầu nhìn và phát hiện đó lại là một gương mặt quen trên mạng, thở dài một tiếng, lập tức nở nụ cười thương nghiệp tiến lên.
“Hoá ra là giám đốc Nam, xin chào xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho ngài…?”
Giám đốc Nam quay đầu nhìn đại sảnh, hơi sửng sốt khi phát hiện toàn là gương mặt quen, ngay sau đó cảm thấy ảo não vì mình tới muộn một bước.
Nhưng vẻ mặt vẫn không lộ ra gì khi quay sang nhìn quản lý, gật đầu với quản lý và nói: “Sắp xếp chỗ ngồi ngay trong sảnh cho tôi đi.”
“A?” Lại là đại sảnh?!
Quản lý cười khổ, nhìn đại sảnh đã chật kín người, lại lần nữa nhìn đối phương, rất khó xử: “Giám đốc Nam… ngài cũng nhìn thấy đại sảnh rồi đấy. Đã không còn vị trí nào nữa rồi, chi bằng… tôi xếp phòng riêng cho ngài trên tầng ba nhé?”
Đương nhiên giám đốc Nam nhìn thấy, bởi vì ông ta cũng quan sát cùng với quản lý.
Lúc này nghe đối phương nói vậy, ông ta tùy ý vẫy tay và chỉ vào một góc trống, nói: “Chỗ đó là được, tôi rất hài lòng.”
“...” Giám đốc Nam, chỗ ngài chỉ gần cửa nhỏ phòng chứa đồ, ngài muốn ngồi đó thật sao?