Thế các boss này đến đây rốt cuộc là vì cái gì, sao đột nhiên lại tụ tập ở đây?!
Ông ta kinh hồn táng đảm đến mức không muốn chờ tải app về nữa mà muốn vác vali chạy ngay đi!
Mặc dù trong lòng đang nổi sóng, nhưng ngoài mặt quản lý tiền sảnh vẫn thong dong như thường, cười mỉm gật đầu nói: “Ngài chờ một lát!” Rồi quay đầu nhìn sang một bên.
Đang định nói gì đó với người phục vụ thì Khúc Nhiên và Đại Vi cười nói đi ra từ trong thang máy.
Hai mắt giám đốc Nam sáng lên, lập tức nhận ra hai người này đứng cùng với Tô Tái Tái ngày hôm qua, vội mỉm cười tiến lên: “Hai bạn học này, hai bạn là bạn của cô Tô phải không?”
Cô Tô?
Khúc Nhiên và Đại Vi sửng sốt, nhìn nhau rồi cùng lộ ra vẻ bừng tỉnh.
“Giám đốc Nam, ngài đang nói đến Tiểu Tái ạ? Em ấy đã rời khỏi từ hôm qua rồi.” Đại Vi khác với Khúc Nhiên, mặc dù trong nhà có tiếng là ‘nghịch ngợm ngang bướng’ nhưng thứ gì mà cô chỉ càng vàng lá ngọc nên học, kể cả làm quen với người nào, cô ấy đều biết cả.
Thế nên sau khi thấy đối phương, cô ấy mới có thể ngay lập tức nói ra được thân phận của đối phương.
“Ồ? Cô bé biết tôi à?” Giám đốc Nam hơi kinh ngạc nhìn Đại Vi.
Đại Vi gật đầu, cười nói: “Bác của tôi là Đại Đường Nhân.”
“Hoá ra là cháu gái.” Giám đốc Nam nhận ra, gật đầu, ngay sau đó một ý tưởng loé lên, lấy ra danh thiếp của mình đưa cho cô ấy và Khúc Nhiên: “Cháu gái, hôm nay chú tới đây tìm cô Tô, nếu cô Tô không ở đây… Vậy thì nếu có cơ hội, hy vọng hai cháu nhắc tới chú với cô Tô.”
Giám đốc Nam nói đến đây lại cười nói: “Chú có mấy đơn hàng kinh doanh muốn bàn với lão đại.”
Đại Vi tất nhiên hiểu giám đốc Nam có ý gì, lập tức cười gật đầu, cùng Khúc Nhiên đưa tay nhận danh thiếp của ông ta rồi nói: “Chú Nam, chi bằng chú đưa thêm một tấm đi, như vậy cháu có thể đưa cho Tiểu Tái luôn. Chỉ là… cháu cũng không biết em ấy có nhận hay không đâu.”
Giám đốc Nam quá đỗi vui mừng, gật đầu lia lịa: “Cháu gái suy nghĩ chu đáo quá, nên đưa thêm một tấm, nên đưa thêm mà. Cháu gái, sau này mà có rảnh ấy, cứ đến nhà chú chơi. Con gái chú năm nay mới học lớp mười một, nó rất hứng thú với Huyền Học Viện đấy.”
“Vâng.” Đại Vi cười tủm tỉm gật đầu.
Ba người giám đốc Nam bên này đã khiến những người khác chú ý tới từ lâu.
Bọn họ đều đến tìm Tô Tái Tái, hy vọng có thể làm quen với đối phương, nhưng không ngờ Tô Tái Tái lại đã rời đi rồi.
Bây giờ lại thấy giám đốc Nam vậy mà lại gặp được bạn học của cô Tô, họ vội vàng đứng dậy.
Người nào người nấy đều tỏ hoà ái thân thiện với hai cô gái nhỏ, lần lướt lấy danh thiếp của mình ra đưa cho hai cô gái: “Chú và giám đốc Đại có việc làm ăn, cháu gái, phiền cháu giúp chú một chút…”
“Chú cũng vậy…”
“Chú cũng…”
Trong lúc nhất thời, Đại Vi và Khúc Nhiên luống cuống tay chân.
Cô phục vụ bê trà đi ra nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy sững người một giây rồi ngay lập tức đến gần quản lý tiền sảnh, mặt đầy ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: “Quản lý, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Quản lý đang làm gì á hả?
Quản lý yên lặng nhìn cô phục vụ rồi lắc đầu, thu tầm mắt lại thì nhìn thấy bình trà trên tay cô ấy: “Bình này của cô không cần dùng nữa rồi.”
“A?” Cô phục vụ nghi hoặc.
“Yên tâm đi, chắc bọn họ sắp rời đi rồi.” Quản lý nói.
Mà ông ta cũng không cần vác vali chạy ngay trong đêm.
Như lời quản lý tiền sảnh nói, các ông lớn đã nhanh chóng rời đi ngay sau đó.
Nhưng trước khi rời đi, họ còn rất nhiệt tình mời Khúc Nhiên và Đại Vi đến nhà chơi với con gái, cháu gái họ xa lắc xa lơ và các thiếu nữ cùng tuổi.
Thậm chí còn tranh nhau trả tiền cho hai người trong khoảng thời gian họ ở khách sạn của tập đoàn nhà họ Thẩm.
May mà quản lý tiền sảnh vội vàng giải thích rằng Đại Vi và Khúc Nhiên là đàn em của cậu chủ nhà mình nên không cần trả tiền thì họ mới ngượng ngùng rời đi.
Đến khi Đại Vi và Khúc Nhiên nhìn theo các ông lớn rời đi, lúc này mới tạm biệt họ, hai người nhìn nhau và đồng thời thở ra một hơi.
“Vừa rồi tôi có cảm giác cứ như mình là ngôi sao nổi tiếng nào đó ấy.” Đại Vi cười nói với Khúc Nhiên.
Khúc Nhiên đồng cảm lặng lẽ gật đầu, nhìn danh thiếp mình nhận thay Tô Tái Tái trên tay, nói đùa: “Sau này đàn em không cần phải lo không có thịt ăn nữa rồi.”