“Vậy tôi ra ngoài tiễn bọn họ đi nhé?”
Bạch Ngữ Dung gật đầu.
Sau khi nhìn theo bóng lưng Nhị quản gia rời đi, Bạch Ngữ Dung mới đóng hộp gấm lại.
Trong khi cô ta vẫn đang suy nghĩ phải làm gì với viên đan dược này, Phụng Hồng Bác ngồi cạnh cô ta gọi một tiếng: “Ngữ Dung.”
Bạch Ngữ Dung lập tức quay sang nhìn ông ta: “Ông nội.”
“Ngữ Dung này, viên đan dược của con… có thể đưa cho ông nội không?”
Phụng Hồng Bác cười mỉm chỉ vào hộp gấm trong tay cô ta: “Ông thấy hơi tò mò.”
Bạch Ngữ Dung sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là không vui.
Mặc dù cô ta vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì với thứ này, nhưng… dù thế nào đây cũng là đồ vất vả lắm cô ta mới làm ra được mà, đúng không?
Có điều, Bạch Ngữ Dung hiểu rõ lúc này nên lấy lúc nào nên bỏ, bây giờ nhà họ Bạch đã phá sản, chỗ dựa của cô ta cũng chỉ có Phụng Hồng Bác.
Cho nên, cô ta lập tức cười gật đầu và đưa hộp gấm cho Phụng Hồng Bác, thoải mái hào phóng nói: “Ông ơi, con vốn định tặng thứ này cho ông mà.”
“Vừa rồi con đang do dự, sợ rằng ông không thích thứ này, bây giờ thấy ông không chê thì con an tâm rồi.”
“Thật sao?” Phụng Hồng Bác cười ha ha nhận lấy, chờ Bạch Ngữ Dung gật đầu mới vui mừng nói: “Không hổ là cháu gái của ông, ngoan quá.”
Bạch Ngữ Dung lập tức mím môi cười, dáng vẻ ngượng ngùng.
Phụng Hồng Bác thầm cười khẩy trong lòng. Chút tâm tư trong lòng Bạch Ngữ Dung tuy không thể nói là như một tờ giấy trắng trước mặt ông ta, nhưng ông ta chỉ vừa nhìn là có thể thấy rõ tính toán trong lòng cô ta.
Mà ông ta cũng không định chỉ rõ ra làm gì.
Dừng một chút, ông ta lại dịu dàng gọi một tiếng: “Ngữ Dung.” Đến khi đối phương ngẩng đầu nhìn sang, ông ta hỏi: “Bây giờ cháu không thể học tiếp ở đại học Đế Đô, cháu có ý định gì không?”
“Cháu…” Bạch Ngữ Dung hơi mờ mịt.
Từ trước đến giờ, đường đi của cô ta đều được Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã trải sẵn.
Thi vào Huyền Học Viện, sau đó làm rạng rỡ hai nhà họ Bạch và Hứa.
Nhưng giờ đây… Nhà họ Bạch đã phá sản, nhà họ Hứa cũng như ngọn đuốc lung lay trong gió, Hứa Tần Nhã trước đó đã cầu xin cô ta vài lần, nhưng bây giờ đã không còn như trước kia nữa.
Bạch Ngữ Dung cảm thấy mình vẫn gọi bà ta một tiếng mẹ, không mặc kệ bà ta đã là có lòng lắm rồi.
Nhà họ Hứa đã vậy rồi mà còn muốn cô ta hỗ trợ?
Đó là điều không bao giờ.
Nói đến cùng, cô ta không phải là con ruột của Hứa Tần Nhã, hoàn toàn không có cái nghĩa vụ đấy.
Muốn cứu nhà họ Hứa?
Được, vậy đi tìm Tô Tái Tái đi.
Bây giờ người ta chính là luyện đan sư, muốn chỉnh đốn lại nhà họ Hứa thì phải dựa vào cô ta mới đúng.
Bạch Ngữ Dung nghĩ vậy, trong lòng không nhịn được cơn ghen.
“Ông ơi, tạm thời con vẫn chưa nghĩ ra mình muốn làm gì.” Bạch Ngữ Dung nhíu mày lắc đầu.
“Không sao.” Phụng Hồng Bác vỗ mu bàn tay cô ta, an ủi: “Dù sao ông cũng muốn giữ con bên mình nhiều hơn. Bây giờ chưa nghĩ ra, vậy cứ từ từ mà nghĩ, chúng ta không vội.”
Bạch Ngữ Dung nghe vậy thì cảm động không thôi, đôi mắt tỏa sáng nhìn Phụng Hồng Bác gật đầu: “Vâng!”
Phụng Hồng Bác lại vỗ mu bàn tay cô ta, nói: “Được rồi, đừng cứ ở đây với ông già thối này, mấy cô gái các cháu không phải thích đi dạo phố lắm sao? Đi đi, dẫn người theo dạo phố và mua mấy thứ đi.”
“Vậy… được rồi ạ.” Bạch Ngữ Dung chỉ hơi do dự một chút rồi gật đầu, đứng dậy tạm biệt Phụng Hồng Bác.
Sau khi nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi, nụ cười trên mặt Phụng Hồng Bác dần biến mất, ông ta cúi đầu nhìn hộp gấm trên tay, đứng dậy chuẩn bị lên lầu, vào thư phòng tìm kiếm.
Chưa đi được hai bước đã nghe thấy Nhị quản gia hạ giọng lạnh lùng nói chuyện điện thoại ở trong góc.
“Không giải quyết được chuyện nhỏ mà ông ba đã giao, vậy cần các người có ích gì!”
Phụng Hồng Bác dừng lại, gọi tiếng ‘Phụng Nhị’ làm Nhị quản gia cả kinh, vội quay đầu nhìn ông ta gọi: “Ông ba.”
Lúc này Phụng Hồng Bác mới nói tiếp: “Chuyện tôi đã giao? Là chuyện gì?”
“Thì là…” Nhị quản gia ậm ừ một lát, lập tức đứng nghiêm khom lưng với Phụng Hồng Bác: “Thành thật xin lỗi ông ba, chuyện về minh tinh nhỏ mà lần trước ngài căn dặn… chúng tôi vẫn chưa xử lý xong.”
Phụng Hồng Bác thoạt đầu nghi hoặc nhíu mày, sau đó mới nhớ ra khoảng thời gian trước Bạch Ngữ Dung gây chuyện trên mạng.