Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 664

Unknown Chương 664

Chỉ có số ít anti-fans của Tô Tái Tái vẫn kiên trì bôi đen cô không ngừng nghỉ, nói cô [Con nhóc quê mùa từ trên núi xuống, không biết được mấy chữ, chẳng trách lại thích gặm màn thầu].

Bạch Ngữ Dung lướt điện thoại, chỉ cần là Weibo mắng Tô Tái Tái, cô ta đều ấn like hết.

Cho đến khi nguôi giận bỏ điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phụng Hồng Bác bế Phụng Cảnh từ bên ngoài trở về.

Cô ta vội vàng nở nụ cười, đứng lên, nhanh chóng bước lên trước, đang lúc muốn gọi ông ta thì Phụng Hồng Bác đã làm một động tác “Đừng lên tiếng” với cô ta.

Lúc này Bạch Ngữ Dung mới phát hiện Phụng Cảnh ngủ rồi.

Cho đến khi nhìn thấy nhóc con này, cô ta mới ngạc nhiên cảm thấy, hình như khoảng thời gian này ở nhà họ Phụng không hay nhìn thấy nhóc quỷ này.

Khi trong lòng đang cảm thấy kì lạ, Nhị quản gia đã đón lấy Phụng Cảnh từ trong tay Phụng Hồng Bác, hơi cúi người với hai người rồi bế Phụng Cảnh về phòng ngủ.

Lúc này Bạch Ngữ Dung mới quay đầu lại nhìn Phụng Hồng Bác, nghi hoặc nói: “Ông nội, hình như khoảng thời gian này Tiểu Cảnh đều dễ buồn ngủ nhỉ?”

Phụng Hồng Bác nghe vậy cười gật đầu: “Trẻ con đều như vậy, đùa nghịch xong thì dễ buồn ngủ.”

Ngừng lại một lúc rồi ông ta lại nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Đang là lúc tuổi lớn, ngủ nhiều sau này mới cao được.”

…Vậy sao?

Trong lòng Bạch Ngữ Dung có nghi ngờ, không kìm được lại nhìn về hướng Phụng Cảnh được bế đi.

Dáng vẻ như có điều suy nghĩ này của cô ta, đã bị Phụng Hồng Bác nhìn thấy rồi, ông ta không nhịn được mà híp mắt lại.

Nhưng khi Bạch Ngữ Dung lại quay lại nhìn ông ta, ông ta lại bày ra dáng vẻ hòa ái khi nãy.

“Ông ơi, sao cháu cứ cảm thấy Tiểu Cảnh ngủ như… không giống chơi mệt rồi ngủ đơn giản như vậy.”

Cô ta dừng lại một lát, bổ sung: “Ông ngoại cháu… chính là nhà họ Hứa từng cho cháu một quyển sách hỏng, trên đó đại khái có nhắc tới tình trạng này, hay là cháu khám giúp Tiểu Cảnh nhé?”

Bạch Ngữ Dung đến nhà họ Phụng lâu như vậy rồi, đương nhiên là biết sự coi trọng của Phụng Hồng Bác đối với Phụng Cảnh.

Con người cô ta chỉ mong sao tốt nhất là Phụng Cảnh ngủ cả ngày, ngủ đến trời đất đều già đi càng tốt, tránh cho cô ta nhìn thấy nhóc quỷ này liền tức giận.

Nhưng… Phụng Hồng Bác chính là chỗ dựa duy nhất của cô ta hiện nay, vì để lấy lòng ông ta, vậy thì đối xử với Phụng Cảnh tốt hơn một chút cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Vừa dứt lời liền thấy mắt Phụng Hồng Bác sáng lên, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung.

Thấy dáng vẻ này của ông ta, Bạch Ngữ Dung đắc ý thầm cười trong lòng, quả nhiên Phụng Cảnh là…

“Ngữ Dung! Sách hỏng mà cháu nói là loại nào? Có thể cho ông xem không?”

Bạch Ngữ Dung ngẩn người, không ngờ tới ông ta lại hỏi chuyện này.

Cho đến khi nghe thấy tiếng gọi “Ngữ Dung?” nóng vội của Phụng Hồng Bác cô ta mới hoàn hồn, nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng… bây giờ cuốn sách củ kia không ở chỗ cháu, ở chỗ của mẹ cháu.”

“Chuyện không thể chậm trễ, ông cháu mình đi lấy về ngay bây giờ.” Phụng Hồng Bác nghe vậy lập tức muốn đi cùng với Bạch Ngữ Dung, ra ngoài tìm Hứa Tần Nhã.

Con ngươi của Bạch Ngữ Dung chuyển động, vội gọi Phụng Hồng Bác, “Ồi, ông ơi.”

Đợi Phụng Hồng Bác quay đầu nhìn về phía mình, cô ta mới cười nói: “Ông ơi, cháu đi một mình là được rồi, tình trạng hiện giờ của mẹ cháu không tốt lắm, cháu sợ làm phiền đến bà, hơn nữa…”

Bạch Ngữ Dung dừng lại một lát, hàng mi khẽ cụp xuống có hơi thương cảm: “Chuyện trên hội đánh giá đan dược khiến mẹ cháu chịu đả kích rất lớn, cả người đều hoảng loạn, lúc ở bên cháu còn tạm ổn được một chút, nếu như có người ngoài…có lẽ sẽ không nhớ ra được bà cất cuốn sách củ kia ở đâu.”

Phụng Hồng Bác nhìn chằm chằm vào Bạch Ngữ Dung, nhìn thẳng đến lúc trái tim cô ta hơi run rẩy, lòng như trống gõ, khi tưởng rằng ông ta đã nhìn ra được mánh khóe của mình, thì Phụng Hồng Bác lại cười ha ha gật đầu, giống như ánh mắt khi nãy chỉ là ảo giác của Bạch Ngữ Dung vậy.

“Được rồi, vậy Ngữ Dung, cháu đi đi.”

“Vâng.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, xoay người đi ra khỏi cửa.

Phụng Hồng Bác đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng cô ta, cho đến khi Bạch Ngữ Dung biến mất trong tầm mắt, ông ta mới lạnh mặt, vẫy tay một cái với người bên cạnh, vệ sĩ của nhà họ Phụng lập tức tiếng lên trước, thấp giọng gọi một tiếng “ông ba.”


Bình Luận (0)
Comment