“Ừm.” Phụng Hồng Bác không chút để ý trả lời một tiếng: “Sau khi Bạch Ngữ Dung đi, dẫn người về.”
“Vâng.” Vệ sĩ gật đầu, sau đó rút lui.
Để lại Phụng Hồng Bác đứng yên tại chỗ, vẫn nhìn về hướng Bạch Ngữ Dung rời đi, hồi lâu sau cười lạnh một tiếng, rồi mới xoay người lên tầng.
Chơi trò tâm cơ với ông ta?
Chuyện cười.
Sau khi Bạch Ngữ Dung đi ra khỏi nhà họ Phụng, lập tức đi về phía khu biệt thự nhỏ.
Đây là chỗ ở Phụng Hồng Bác sắp xếp cho Hứa Tần Nhã, đẹp đẽ sang trọng, không hề kém hơn nhà họ Bạch khi trước một chút nào.
Nhưng mà… cho dù có đẹp đẽ, sang trọng tới đâu, thì cũng mang theo một sự lạnh lẽo, uể oải.
Bạch Ngũ Dung vừa mở cửa bước vào liền không nhịn được mà che mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn xung quanh.
…Trong biệt thự nhỏ này có mùi lạ.
Hơn nữa…
Bạch Ngữ Dung vừa đi lên trên tầng, vừa nhìn bóng đèn một cái.
Cứ cảm thấy ánh sáng trong phòng âm u.
Đặc biệt là từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng nức nở như quỷ kêu gào, càng khiến cho căn biệt thự này có thêm một chút quỷ dị.
Người bị khóa trái trong phòng ngủ, chắc là luôn ngồi quỳ trước cửa phòng, ghé tai lên cánh cửa. Thế nên Bạch Ngữ Dung vừa đi lên tầng đã có tiếng móng tay cào cửa truyền tới, mơ hồ hét gọi: “Ngữ Dung! Ngữ Dung!”
Bạch Ngữ Dung nghe thấy mà ghét bỏ đầy mặt, sau khi bàn chân cẩn thận đá văng cái chén đựng cơm để bên cạnh cửa, mới cầm lấy chìa khóa mở cửa phòng ngủ ra.
Cửa vừa mới mở, Hứa Tần Nhã bẩn thỉu giang hai tay ra nhào về phía Bạch Ngữ Dung, miệng gọi “Ngữ Dung! Ngữ Dung!”, muốn ôm lấy cô ta.
Nhưng mà xiềng xích ở trên cổ, và trên cánh tay, mắt cá chân đã sớm tính được khoảng cách, căn bản không để bà ta nhào tới.
Cho dù là vậy, Bạch Ngữ Dung vẫn không nhịn được mà che miệng, nhấc một chân lên đá vào người Hứa Tần Nhã.
Đá bà ta ngã ra phía sau, mới cẩn thận vòng qua người bà ta bước vào phòng ngủ.
Cô ta ghét bỏ nhìn Hứa Tần Nhã giãy giụa muốn bò dậy, rồi mới khinh bỉ mở miệng: “Nói bao nhiêu lần rồi, đừng lại gần con.”
Mỗi ngày Hứa Tần Nhã chỉ ăn một bữa cơm, thế nên sau khi bị Bạch Ngữ Dung đá vào dạ dày đã khiến bà ta khó chịu nôn ọe, cũng không nôn ra được gì.
Nhưng sau khi ổn định lại sự khó chịu khi nãy, Hứa Tần Nhã lập tức ngẩng đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt cầu xin, hàm hồ xin lỗi: “Xin lỗi…Xin lỗi Ngữ Dung, thuốc… thuốc.”
Bà ta vừa nói vừa bò về phía Bạch Ngữ Dung, mới bò lại gần đã bị Bạch Ngữ Dung hung hăng dẫm lên tay, day đi day lại trong tiếng kêu thảm thiết của bà ta.
Cô ta cười gằn nhắc nhở bà ta: “Nói rồi đừng đụng vào con!”
Đợi Bạch Ngữ Dung bỏ chân ra, Hứa Tần Nhã lập tức bò vào trong góc, nắm chặt tay co rúm người ở góc đó, đau đến mức cả người khẽ run rẩy.
Cho dù là vậy bà ta cũng không dám phát ra tiếng, không ngừng hoảng sợ lại hèn mọn liếc nhìn Bạch Ngữ Dung, nước mắt rơi xuống không một tiếng động.
Giống một con chó bị đánh cho sợ hãi.
Mà Bạch Ngữ Dung căn bản cũng không thèm nhìn Hứa Tần Nhã một cái, chỉ cau mày nhìn giày của mình, oán hận nói: “Bản giới hạn con vừa mới mua.”
Đúng là phiền chết mà.
Bạch Ngữ Dung lại một lần nữa nhìn Hứa Tần Nhã, ánh mắt không vui vẻ khiến cả người Hứa Tần Nhã lại run lên, vội vàng gật đầu xin lỗi một cách mơ hồ không rõ: “Xin lỗi Ngữ Dung… xin lỗi…”
Khi nói được một nửa, trong khí quản của Hứa Tần Nhã có thứ gì đó lúc nhúc bò qua, làm cho giọng nói của bà ta nghẹn lại, bỗng bị sặc nước bọt ho khan mấy tiếng.
Động tác mạnh mẽ, khiến cho những thứ ẩn nấp ở dưới da giống như bị tỉnh giấc từ trong mơ, cùng nhau cựa người, hoặc là bò tới một vị trí an toàn khác, hoặc tiếp tục ẩn nấp.
Cho dù Bạch Ngữ Dung đã nhìn thấy cảnh này mấy lần rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy cả người tê dại như trước.
“...Bỏ đi.” Bạch Ngữ Dung căn bản không muốn ở nơi này quá lâu, cô ta lấy một bình “đan dược” từ trong túi ra, dưới ánh mắt khát vọng của Hứa Tần Nhã, lắc qua lắc lại: “Muốn ăn không?”
Cảm xúc của Hứa Tần Nhã càng thêm dao động.
Điên cuồng lắc đầu, lại điên cuồng gật đầu.
Khi muốn bò tới lấy lại nhìn thấy bàn tay chống dưới đất của mình, đúng lúc liếc thấy lỗ hổng trên mu bàn tay. Bà ta sợ hãi phát ra tiếng kêu, lại cuộn tròn vào trong góc, hai tay ôm đầu liều mạng đập đầu vào tường.