Âm thanh “cục cục cục” giống như muốn đâm chết bản thân ở đây vậy.
Bạch Ngữ Dung thấy vậy thì trợn mắt, cả mặt viết đầy sự vô vị “lại nữa rồi”.
Thậm chí cô ta còn khoanh tay trước ngực đứng ở đó, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Mỗi lần đều như vậy, cớ gì phải thế chứ, dù sao cuối cùng không phải vẫn ăn đó à? Nhanh lên, con còn có chuyện muốn hỏi mẹ.”
Hứa Tần Nhã tiếp tục đập đầu vào tường, sau cùng là tiếng khóc nức nở mơ hồ.
Nước mắt nước mũi chảy hết xuống, trong rất đáng thương.
Một lúc sau mới từ từ ngừng lại, nức nở xong quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, đón lấy đan dược trên tay cô ta, nhỏ giọng gọi: “Ngữ, Ngữ Dung…”
Bạch Ngữ Dung đã bưng ghế ra ngồi đó từ lâu, ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn Hứa Tần Nhã một cái: “Cuốn sách hỏng của nhà họ Hứa kia mẹ giấu ở đâu rồi? Nói ra thì cái này chính là của mẹ rồi.”
Cô ta vừa nói, vừa lắc bình đan dược trong tay.
“Mẹ, mẹ không nhớ nữa…” Hứa Tần Nhã như chó nhìn thấy xương, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bình đan dược lắc qua lắc lại trên tay Bạch Ngữ Dung.
Bạch Ngữ Dung nghe vậy, vẻ mặt trầm xuống ném bình đan dược vào trong túi, đứng lên định đi: “Không nói thì thôi, dù sao con cũng chỉ là đột nhiên nhớ tới nên đến hỏi một câu mà thôi.”
Nói xong cô ta muốn bước ra khỏi cửa.
Hứa Tần Nhã thấy vậy thì nóng vội, không màng đến những điều khác, nhào tới muốn ôm lấy chân Bạch Ngữ Dung, làm cho Bạch Ngữ Dung sợ giật nảy mình, cô ta giơ chân lên đá vào mặt Hứa Tần Nhã.
“Nói rồi, đừng động vào con.”
Hứa Tần Nhã thê thảm kêu lên một tiếng, nghiêng đầu nôn ra cái răng vừa bị đá rụng.
Đến máu cũng không kịp lau đã nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt cầu xin quỳ xuống nói: “Mẹ cho con, mẹ cho con!”
Vậy còn tạm được.
Sắc mặt Bạch Ngữ Dung hòa hoãn, giọng điệu vẫn mất kiên nhẫn như trước: “Nhanh lên.”
Đợi đến khi Hứa Tần Nhã tìm được sách hỏng của nhà họ Hứa, Bạch Ngữ Dung nhanh chóng cướp lấy, tùy tiện ném bình đan dược xuống đất.
Nhân lúc Hứa Tần Nhã bò đi lấy thuốc, cô ta nhanh chóng khóa cửa phòng ngủ từ bên ngoài, bước nhanh rời khỏi chỗ này.
Hứa Tần Nhã nhặt xong thuốc lại bò về phía cửa, vừa đập cửa vừa khóc, gào thét “Ngữ Dung”, tiếng cầu xin cực kỳ thê lương.
Nhưng đều giống như mọi lần, không gọi được Bạch Ngữ Dung quay đầu.
Sau cùng bà ta cuộn người bên cửa, hai tay nắm lấy viên đan dược kia, cả người run rẩy, ánh mắt hoảng sợ nhưng lại không khống chế được, đưa thuốc vào trong miệng.
“Ừng ực” một tiếng, sau khi nuốt xuống, bỗng xoa dịu được cơn khó chịu khắp người.
Nhưng Hứa Tần Nhã của một giây sau khi hồi phục liền đau đớn khóc thành tiếng.
Bà ta không hiểu tại sao lại rơi vào bước đường này.
Bị Bạch Ngữ Dung nhốt ở đây, không bằng một con chó.
[Tôi chỉ hỏi một lần, bà đi theo cô ta, hay ở lại đây?]
[Ngữ Dung là đứa con gái duy nhất tao công nhận, tao không đi theo con bé, lẽ nào đi theo mày chắc?!]
[Tô Tái Tái, mày cứ đợi đấy, nhà họ Hứa sẽ không buông tha như vậy đâu!]
Hứa Tần Nhã khóc được một nửa lại nhớ đến cuộc nói chuyện của bà ta và Tô Tái Tái trong hội đánh giá đan dược khi đó.
Bà ta sững sờ một lát, sau đó vừa khóc vừa cười.
Đây chính là… đứa con gái duy nhất bà ta công nhận sao? Đây là hậu quả của bà ta khi đi theo Bạch Ngữ Dung sao?
“...Tạo nghiệp, là bản thân tự tạo nghiệp mà!” Hứa Tần Nhã gào thét, đánh chính mình, điên cuồng bứt tóc.
Bảo vệ nhà họ Phụng đi theo đến biệt thự, nhìn thấy Hứa Tần Nhã giống như bà điên.
Sững sờ một hồi rồi mới đập một cái khiến bà ta ngất xỉu.
Nhưng khi giơ tay vừa định xách bà ta đi lại vô tình phát hiện dưới da bà ta có vô số thứ đang lúc nhúc, anh ta đột nhiên mở to mắt, hoảng sợ rụt rụt tay về, lại liên tục lùi ra sau mấy bước.
Hồi lâu sau mới lấy chăn bông quấn bà ta lại, nhẫn nhịn sự khó chịu khắp người, đưa Hứa Nhã Tần ra ngoài.
—
Hứa Tần Nhã từ từ tỉnh lại, vừa muốn mở mắt liền bị ánh sáng phía trên chiếu xuống dọa cho nhắm chặt mắt lại.
Bà ta vừa cử động liền phát hiện mình bị trói lại rồi, nhận thức này khiến Hứa Tần Nhã bỗng chốc tỉnh táo lại, đột ngột mở to mắt nhìn xung quanh.
Phát hiện ra vậy mà bản thân bà ta lại bị trói trên bàn phẫu thuật, cả người căn bản không thể chuyển động được.