Một giọng nói thờ ơ từ bên cạnh truyền tới.
“Tỉnh rồi? Vừa đúng lúc chú cũng đã nghiên cứu tương đối rồi, cháu đợi chút, sắp ổn rồi.”
“Ai? Ai?!” Âm thanh được truyền tới từ góc độ mà Hứa Tần Nhã không thể nhìn thấy, trông rất quen tai, nhưng lúc này cả người bà ta đều hoang mang muốn chết, vốn không thể nhận ra được.
Cho đến khi cái ghế dịch ra, tiếng bước chân vang lên, sau đó cúi xuống nhìn bà ta.
Hứa Tần Nhã mới nhìn rõ, vậy mà là Phụng Hồng Bác.
“Ông, ông ba Phụng?!Chú… chú!” Hứa Tần Nhã hoảng sợ nhìn Phụng Hồng Bác, lại ra sức giãy dụa, sau khi xác định không thể thoát được, lúc này mới nhìn về phía ông ta, miễn cưỡng cười nói: “Ông, ông ba Phụng, chú đừng làm loạn, mau thả cháu ra, cháu, cháu là mẹ của Ngữ Dung…”
“Nói không chừng Ngữ Dung chỉ ước sao chú xử lý cháu giúp con bé kia kìa, cháu dâu~” Phụng Hồng Bác cười nói, vừa đeo găng tay lên.
“Sao, sao có thể chứ, Ngữ Dung nhà cháu…” Đợi đã.
Hứa Tần Nhã sững sờ chốc lát, sau đó chậm chạp nhớ đến xưng hô vừa nãy của Phụng Hồng Bác với mình.
Cháu… cháu dâu?
Bà ta từ từ quay đầu nhìn Phụng Hồng Bác, phảng phất như bắt được điểm gì đó, nhưng lại không dám chắc chắn, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén sự sợ hãi trong lòng, đôi môi run rẩy nói: “Ông… ông là ai?”
Phụng Hồng Bác cười cười, hai tay chống trước giường phẫu thuật, cúi đầu nhìn khuôn mặt tràn ngập sợ hãi, không ngừng run rẩy của Hứa Tần Nhã.
Dường như cảm thấy rất hài lòng với biểu cảm hiện tại của bà ta, tâm trạng cực tốt nói: “Đúng là chú đó, cháu dâu.”
“Ông…ông là…” Hứa Tần Nhã trố mắt, “Chú, chú hai Bạch?”
Vừa nói thành lời, Phụng Hồng Bác đang cười lập tức biến sắc, giống như một con quỷ bóp lấy cổ Hứa Tần Nhã, vừa ra sức vừa căm hặn nói: “Đúng vậy! Chính là tôi! Không ngờ đến chứ gì? Tôi chưa chết!”
Hứa Tần Nhã bị bóp cổ, tay chân bị trói không thể cử động. Thoáng cái vẻ mặt đỏ rực lên.
Bà ta dùng sức muốn hít thở, nhưng lại vô ích.
Gót chân đập loạn, không khí ngày càng ít thì càng giãy giụa kịch liệt.
Đây là sức phản kháng của người sắp chết.
Nhưng Phụng Hồng Bác vẫn bóp cổ bà ta như trước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thế nào thì tôi cũng không thể ngờ được, kế hoạch tự xưng là hoàn mỹ của tôi vậy mà lại bị bà và tên ngu Bạch Văn Liên kia phá hỏng rồi!”
Hét xong câu này Phụng Hồng Bác mới buông tay, để Hứa Tần Nhã có thể hít thở, bà ta vừa hít một hơi thật sâu vừa ho kịch liệt.
Vừa ho, ánh mắt vừa tràn đầy sợ hãi nhìn Phụng Hồng Bác.
Ông ta muốn giết bà ta!
“Cũng may tôi là người tốt tự có trời giúp.” Phụng Hồng Bác ổn định lại cảm xúc như bình thường, liếc bà ta một cái, cầm dao phẫu thuật lên, vừa chậm rãi lau chùi vừa nói chuyện phiếm với bà ta. “Tuy rằng xoay một vòng, nhưng ít nhất hiện tại, cuối cùng cũng sắp thành công rồi. Chỉ là…”
Phụng Hồng Bác cầm dao phẫu thuật, cười cười với Hứa Tần Nhã, lại nói: “Bà và Bạch Văn Liên tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
“Ấy, chuyện này cũng trách chính bản thân bà.” Phụng Hồng Bác than thở, từ từ lắc đầu: “Vừa nãy tôi mới nghiên cứu thứ đồ kia trong người bà rồi, tuy rằng cũng không có một chút giá trị nghiên cứu. Nhưng mà…”
Ông ta dừng lại, chỉ vào bên cạnh, lại nói: “Tôi vẫn có thể đối xử với bà như với người kia, ít nhất cho bà một hơi để thở, để tôi nghiên cứu.”
Theo hướng chỉ tay của Phụng Hồng Bác, Hứa Tần Nhã nhìn qua, cho đến tận bây giờ bà ta mới phát hiện bên phía tay trái bà ta còn có một giường phẫu thuật.
Trên giường… là cơ thể của một người.
Cho dù như vậy rồi nhưng vẫn còn đang hít thở.
Cái kiểu sống, cái kiểu sống này rõ ràng chính là sống không bằng chết!
Phụng Hồng Bác nhìn vẻ mặt trợn sắp rơi con mắt của Hứa Tần Nhã, thưởng thức đủ rồi mới nói tiếp: “Muốn trách, phải trách bản thân bà không có giá trị rồi.”
“Ông…ông!” Hứa Tần Nhã hoảng loạn, căn bản không biết vào lúc này rồi còn có thể tìm ra từ ngữ gì để cầu cứu.
Cuối cùng lại hét lên một câu với ông ta “Tô Tái Tái sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”
Lời này không chỉ khiến Phụng Hồng Bác sững sờ, đến bản thân bà ta cũng sững sờ.
Phụng Hồng Bác bình tĩnh lại thì phát ra tiếng cười, giống như Hứa Tần Nhã đã nói ra chuyện nào đó cực kỳ buồn cười vậy, đợi đến khi ông ta cuối cùng cũng cười đủ rồi thì mới lại nhìn Hứa Tần Nhã, hỏi: “Bà cũng không thừa nhận đứa con gái này, chưa biết chừng… người ta còn thầm cảm ơn tôi đấy.”