[Đúng thế! Ký túc của tôi toàn là màu hồng phấn của lông xù!]
Trong nhất thời, cư dân mạng kinh ngạc đến mức không biết nói gì mới phải.
Á, đây… hóa ra những nhân vật đứng đầu của Huyền Học Viện cũng xem livestream của Huyền Linh Sư giống bọn họ à?
Đột nhiên không biết phải làm sao là chuyện gì đây?
“À thì, tôi cũng không ngờ đàn em mua cái này.” Khúc Nhiên thò đầu vào, sau khi nhìn thấy hình nhân giấy cũng sững người một lát, nhưng Khúc Nhiên đã từng thấy thứ “kích thích” hơn từ lâu, nhanh chóng bình tĩnh lại, quay đầu nhìn tổ quay chụp: “Mọi người quay ở phòng khác là được rồi nhé.”
Hiểu hiểu.
Anh quay phim liên tục gật đầu.
Sau khi trải qua cơn chấn động về hình nhân giấy bọn họ nào dám tự ý xông đến những nơi khác chứ, nhỡ xảy ra chuyện gì cũng không tìm được chỗ khóc.
“Khúc Nhiên, cô Tô đi đâu rồi?” Nhân lúc anh quay phim đi quay chụp, trợ lý hỏi Khúc Nhiên.
“Em ấy đến kho tài liệu lấy thuốc rồi.” Nói đến đây Khúc Nhiên khẽ nhíu mày: “Hôm qua không cẩn thận cứa đứt tay, không dễ cầm máu lắm.”
Lời này làm cho cư dân mạng nhao nhao để lại lời quan tâm đến Tô Tái Tái, đến trợ lý cũng không ngoại lệ.
“Vậy cô Tô không sao chứ?”
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một giọng nói lười biếng truyền từ bên ngoài vào.
“Không sao, cảm ơn đã quan tâm nhé.”
Ống kính chuyển về phía giọng nói, Tô Tái Tái liền xuất hiện trong ống kính, trong khu bình luận nổi ngập tràn [Á á! Chị đại Tái Tái nhận của em một lạy!], cô đưa tay chào hỏi mọi người.
Thậm chí tình trạng bình luận nổi tràn ngập màn hình đã duy trì một hai phút, sau đó mới dần dần bớt đi.
Mà lúc này Tô Tái Tái đã tùy ý giải thích một chút về vết thương của mình “chỉ là vết thương nhỏ”, sau đó dẫn theo tổ quay chụp quay một vòng ở phòng khách.
Khi đám người bước ra, chuẩn bị đi tới điểm quay chụp tiếp theo, tập hợp với những khách mời thường xuyên khác, thì trợ lý đi theo quay chụp vô ý nhìn sang một bên, bước chân dừng lại, chỉ về mười ống đựng bút các loại được đặt ngay ngắn.
“Cô Tô, đây là…?”
“Hả?” Tô Tái Tái quay đầu nhìn, cư dân mạng cũng theo ống kính mà nhìn rõ.
“Cái này sao…” Tô Tái Tái sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Cô không cảm thấy… nắp bút của mấy cái bút này rất đáng yêu à?”
….Quả thực.
Gì mà ngôi sao, ánh trăng, còn có các hình chibi của động vật nhỏ.
Tóm lại là rất đáng yêu, cute!
Làm cho không ít cư dân mạng phát ra tiếng người cùng sở thích.
[Đột nhiên cảm thấy Bé Giấy Tái Tái có chút đáng yêu là sao 2333]
[Tôi cũng thích mua mấy thứ này! Còn có các loại vở!]
[Giơ tay! Y chang!]
Đương nhiên Tô Tái Tái cũng liếc thấy dòng bình luận, có khổ không thể nói, chỉ có thể cười khổ.
….Đối tượng mà mọi người nói đáng yêu, là “bé giấy khác” á.
—
Mấy phút sau Tô Tái Tái và Khúc Nhiên đều chuẩn bị xong đồ đạc, đi theo tổ chương trình tiến về địa điểm tiếp theo.
Vừa đi đến bên ngoài Huyền Học Viện, vừa nhấc bước lên cửa xe, Tô Tái Tái liền “Hử? một tiếng, hơi nghiêng đầu sang một bên.
“Đàn em?” Khúc Nhiên thấy vậy, cùng với những người khác quay đầu sang nhìn cô: “Sao thế?”
Dưới sự nghi hoặc của mọi người, Tô Tái Tái vừa rút chân lại đứng xuống đất, vừa nhìn về ống kính và nói với trợ lý sau ống kính: “Xin lỗi, đột nhiên có chuyện gấp, chương trình phía sau chắc không thể tham gia được rồi.”
[??? Tại sao chứ!] Cư dân mạng kêu gào.
Trợ lý đi theo quay chụp cũng sững sờ một lát rồi mới hoàn hồn: “Hả? Cô… cô Tô, thực sự không được sao?”
“Ừm, chuyện gấp.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng lại một chút, cười với mọi người: “Lần sau có cơ hội sẽ đền tội với mọi người.”
“Vậy… vậy được rồi.” Trợ lý dừng lại, đợi sau khi nhận được chỉ thị của Bách Trúc bên phía phòng quay, mới không tình nguyện gật đầu.
Đáng tiếc quá đi, hôm nay livestream thiếu đi một lưu lượng như Tô Tái Tái, chắc hẳn nhiệt độ sẽ giảm nhiều lắm.
“Tiểu Tái, em cẩn thận một chút.” Khúc Nhiên và Tô Tái Tái quen thân, nghe thấy cô có chuyện gấp cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn cô một câu khi cô tạm biệt với mọi người.
“Vâng, yên tâm đi.” Tô Tái Tái cười.
Sau khi nhìn xe của tổ chương trình từ từ chạy đi rồi rẽ về một góc đường biến mất không thấy, Tô Tái Tái mới hơi thu lại nụ cười, quay lưng đi về hướng ngược lại.
Phong ấn trước kia cô từng âm thầm hạ ở nhà cũ, có động tĩnh!