Nhưng mới bò đến bên cửa, đôi giày ở cửa và máu tươi không ngừng rơi xuống đất, càng khiến cho cô ta ngây người.
Dần dần. Bạch Ngữ Dung run rẩy, ngẩng đầu nhìn người đến.
Phụng Hồng Bác với cái đầu rũ trên vai.
“Ồ, nếu như cháu đã nhìn thấy rồi.” Đầu của Phụng Hồng Bác ngục sang một bên, chỉ có thể liếc nhìn Bạch Ngữ Dung, giọng điệu bình tĩnh đến quỷ dị: “Vậy thì chuyện tiếp theo dễ làm rồi.”
“...Á á á á á!” Bạch Ngữ Dung trợn mắt nhìn Phụng Hồng Bác như xác sống, nghiêng đầu cười dữ tợn đi tới chỗ mình, tay chân cùng bò ra phía sau, cuối cùng mới quay người bò được hai bước, mắt cá chân đã bị người ta túm lấy, trực tiếp kéo về.
Bạch Ngữ Dung kêu gào thảm thiết, hai tay cào loạn lên đất, cũng không ngăn được lực lôi kéo.
—
Nhà cũ của nhà họ Bạch, Tô Tái Tái ngồi xổm trên mặt đất, nhìn vết máu trên bụi cỏ, cổ tay vừa chuyển, lá bùa trắng liền kẹp trên đầu ngón tay.
Cô lại gương tay lên, trong nháy mắt lá bùa trắng đã biến thành chim.
Nhưng mới biến được một nửa, vết thương vô ý bị cứa hôm qua lại truyền đến cơn đau, khiến Tô Tái Tái “xít—” một tiếng, mới đề khí được một nửa đã cảm thấy mệt mỏi.
Mắt thấy quạ trắng đã biến được một nửa kêu lên một tiếng rồi lại tan đi, người giấy nhỏ từ trong mũ choàng chạy ra, nhảy lên không trung giúp đỡ Tô Tái Tái, mới khiến quạ trắng hoàn toàn hóa thành hình.
Lập tức lướt đến chỗ cao, lần tìm theo mùi máu tươi vẫn chưa biến mất.
Tô Tái Tái thu hồi tầm mắt, người giấy nhỏ đã giơ băng cá nhân, tỏ ý bảo cô nhanh chóng dán lên.
Cô lập tức cúi đầu nhìn tay của mình, lúc này mới phát hiện vết thương khó khăn lắm mới cầm được máu lại bắt đầu nứt toác, máu thấm ướt băng gạc.
“Ài, cái này vô dụng.” Tô Tái Tái cười, đưa tay sờ đầu người giấy nhỏ.
….Mặc kệ! Nhanh chóng dính lên!
Người giấy nhỏ dậm chân, tức giận.
Tô Tái Tái thấy dáng vẻ này của nó, chỉ đành liên tục nói “được rồi được rồi.”, đưa tay ra, để nó và lệ quỷ xử lý.
Bản thân thì cầm lấy điện thoại cục gạch, sau khi suy nghĩ thì gọi một cuộc điện thoại.
[Alo, Tiểu Tái.] Giọng nói của ông cụ Tô truyền từ đầu bên kia tới.
“Sư phụ.” Tô Tái Tái cười khổ: “Chắc là phải làm phiền sư phụ nhanh chóng gửi cho con chút đồ rồi.”
Vốn ban đầu ông cụ Tô còn có vẻ mặt nhàn nhã, sau khi nghe được Tô Tái Tái muốn thứ gì, vẻ mặt đó từ từ biến mất. Người cũng đang từ nằm trên ghế đã ngồi thẳng dậy.
“...Sư phụ biết rồi.” Ông cụ Tô đáp lời.
[Làm phiền sư phụ rồi.]
“Nói cái gì đấy.” Ông cụ Tô cười mắng, lại dặn dò Tô Tái Tái mấy câu, lúc này mới cúp máy.
Cân nhắc xong rồi đứng dậy đi lên đỉnh núi.
Gió núi phần phật, ông cụ Tô ngẩng đầu nhìn cửa đá trước mặt.
Bình tĩnh nói: “Tiểu Khanh.”
Còn chưa dứt lời, một giọt mực đã xuất hiện giữa không trung, sau khi hóa thành một người nhỏ, hơi khom lưng với ông cụ Tô: [Sư phụ.]
“Tiểu Tái bảo sư phụ đến đây lấy đất sự sống.” Ông cụ Tô cũng không phí lời, trực tiếp vào việc.
“Hửm—?”
Ông cụ tô vừa dứt lời, người đang bế quan từ từ mở mắt.
Mây mù ở nơi xa vẫn luôn yên ả, lượn quanh dãy núi bỗng có sự thay đổi, như sóng trên biển lớn, bắt đầu cuộn trào.
Một giây sau, cửa đá dày nặng đã hạ xuống bao nhiêu năm phát ra tiếng đùng đoàng, khiến cho mặt đất hơi rung lên.
Cửa đá từ từ mở ra, dây leo sinh trưởng bao năm đứt đoạn, đá vụn rơi xuống, lăn đến xung quanh.
Ông cụ Tô thấy vậy thì lùi ra sau mấy bước, sau khi đứng ở chỗ xa mới ngẩng đầu lên nhìn, nhìn về phía cửa đá dần dần mở ra.
Sau tiếng đùng đoàng, chỉ có đá đất vụn thỉnh thoảng rơi xuống.
Mà phía bên trong hang đá thâm sâu, tĩnh mịch, tiếng bước chân không nhanh không chậm dần trở nên rõ ràng.
Tống Khanh xuất quan!
Vết thương trên tay Tô Tái Tái mãi mà không thể cầm máu, người giấy nhỏ và lệ quỷ vất vả mất một lúc lâu mới có thể cầm máu được.
Bây giờ cô đang ngồi ở trong đình hóng gió bên cạnh hồ nước ở nhà cũ của nhà họ Bạch, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát trước khi trở về.
Lúc này, nữ quỷ trong hồ nổi lên mặt nước, nửa thân quỷ đứng trong nước dựa cằm lên cánh tay, cứ giữ tư thế đó nhìn người giấy nhỏ và lệ quỷ bận tới bận lui.
Xương đuôi nhàn nhã đung đưa qua lại trong nước, thỉnh thoảng còn trồi lên khỏi mặt nước rồi đập nước tung tóe, sau khi thu lại cái khí tức âm u tàn bạo, chỉ lẳng lặng nằm đó nhìn, nhưng mà càng nhìn càng thấy... hơi kỳ lạ?
Đến cả con ngươi cũng chỉ to như lỗ kim châm, dường như cả con mắt chỉ toàn lòng trắng, nhìn lâu cũng không có cảm giác kinh khủng như trước kia nữa.