Ngay cả khi Tô Tái Tái yêu cầu được xem chiếc còi bằng xương mà cô ta vừa lấy lại, cô ta cũng thoải mái đưa cho cô nhìn.
“Chẳng trách, thì ra nó được làm từ xương của cô à.” Sau khi Tô Tái Tái xem xong, đưa chiếc còi xương lại cho nữ quỷ.
Nữ quỷ thấy vậy cũng không đưa tay ra, há miệng đưa ra một vật gì đó màu trắng, có hơi cảnh giác mà đưa lại gần tay của Tô Tái Tái.
Máu của huyền sư, đúng thật là thứ tốt.
Đáng tiếc là cô ta không thể lên bờ, để máu nhỏ xuống trên đồng cỏ như thế này thì lãng phí quá.
Nhưng hiện tại, trên ngón tay của Tô Tái Tái vẫn còn dính chút vết máu, nếu như có thể...
Nữ quỷ nghĩ tới đây, những sợi chỉ đi ra từ trong miệng càng lúc càng trở nên sống động theo dòng suy nghĩ của nó, chúng bắt đầu nhảy múa trong không trung.
Đó là những sợi thịt màu trắng, ước chừng dày hơn sợi bún gạo một vòng, trông giống như thịt nhưng cũng giống như con giun con rắn ngọ nguậy.
Nhưng còn chưa đợi vật kia kịp đến gần Tô Tái Tái, người giấy nhỏ đáng yêu đang ngồi ở bên cạnh bàn đá đung đưa đôi chân lập tức nhìn về phía nữ quỷ, cả người phát ra uy áp lạnh lẽo từ trong cơ thể bắn về phía nữ quỷ.
Thứ giống như sợi thịt màu trắng kia bị dọa sợ nhanh chóng rụt về, nữ quỷ vốn đang nằm ở lan can nơi đình hóng gió cũng hoảng hốt lùi lại, hai tay chống lên bên bờ, chỉ để nợ ra nửa khuôn mặt, còn chưa hết hoảng sợ nhìn người giấy nhỏ,
...
Cô ta chỉ biết là Tô Tái Tái rất lợi hại, vẫn luôn con thường sự tồn tại của người giấy nhỏ, cô ta cho là thứ này chỉ là một thú cưng gì đấy của Tô Tái Tái mà thôi.
Nhưng cái khí tức mới bộc phát ra vừa rồi, sao chẳng khác khí tức của Tô Tái Tái chút nào vậy?!
Nữ quỷ lúc này mới chợt hiểu ra mình đã nhìn lầm, người giấy nhỏ... Rõ ràng chính là Tô Tái Tái.
Hoặc có thể nói chính xác là... Phần lớn năng lực của Tô Tái Tái đều ở trên người giấy nhỏ.
Nhưng, tại sao lại như thế được?
Nữ quỷ không hiểu, cũng không dám manh động nữa.
Sợi thịt nhanh chóng rút vào trong miệng, nữ quỷ lúc này mới khiếp sợ nhìn Tô Tái Tái, mái tóc như rong biển bay lên không trung, vừa lắc lư để thăm dò, vừa quan sát động tĩnh của người giấy nhỏ.
Rất sợ nó sẽ đột nhiên nổi đóa lên, đến lúc đó ngay cả cơ hội để chạy trốn mình cũng chẳng có.
Người giấy nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn đá, hai chân không còn đung đưa nữa, đôi mắt như hạt đậu đáng yêu lúc này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ quỷ.
Toàn thân được bao bọc bởi khí tức lạnh lùng, tàn nhẫn.
Cho đến khi được Tô Tái Tái đưa tay xoa đầu, nó mới thu liễm khí tức lại, giống như một con thú nhỏ đã được vuốt lông thành công, đôi mắt như hạt đậu hơi nheo lại rồi mở mắt ra lần nữa, dáng vẻ lúc ngẩng đều nhìn Tô Tái Tái lại quay về vẻ đáng yêu vốn có.
Nó bay lên trên vai Tô Tái Tái, đổi địa điểm tiếp tục đung đưa chân một cách đáng yêu.
Dáng vẻ dễ thương này làm gì còn lạnh lùng như vừa nãy nữa.
Sau khi Tô Tái Tái lại đưa tay ra để người giấy nhỏ ngồi yên xong, lúc này cô mới nghiêng đầu nhìn về phía nữ quỷ, khẽ cười, rồi nói: “Cô tưởng lợi dụng được tôi mà dễ thế à.”
Nói xong cũng không cần chờ mái tóc dài của nữ quỷ duỗi tới đây, cô ném thẳng còi xương của cô ta đi, chiếc còi xương bay lên cao nhanh chóng xoay vòng rồi bay vào trong hồ nước.
Nữ quỷ thấy vậy cũng không bám trên lan can nữa, nhảy lên xoay người về phía sau, một sợi thịt bay ra từ trong miệng, quấn quanh lấy chiếc còi xương rồi nuốt vào bụng.
Tiếng nuốt “Ừng ực” và tiếng “ào” lúc rơi xuống nước vang lên cùng một lúc.
Chỉ có điều âm khí của hồ này quá nặng, cho nên dù có động tĩnh lớn như vậy thì không tới mấy giây mặt hồ đã khôi phục lại dáng vẻ tĩnh lặng vốn có của nó.
Chỉ còn lại nữ quỷ ở dưới nước, làn da nhợt nhạt oán hận trong lòng, chậm rãi lội qua, cái đuôi lại vỗ một cái, lặng lẽ lẻn vào chỗ sâu hơn dưới đáy hồ.
Chờ đợi một con mồi không biết lúc nào sẽ tới cửa, chờ đợi một cơ hội được ăn máu thịt tươi ngon.
Tô Tái Tái chống tay lên cằm, vẫn luôn nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
Mãi cho đến khi mặt hồ yên tĩnh hẳn rồi cô mới chậm rãi lắc đầu.
Những sinh hồn trong hồ đã bị hại chết quá lâu rồi, cộng thêm Phụng Hồng Bác còn cố ý dùng tà thuật để luyện chế, cho nên mới tạo ra một con quái vật xương đuôi ở dưới đáy hồ như vậy.
Nhất là bây giờ chỉ còn sót lại một người, trước đây mang Tiền Nguyên Nguyên tới đây thực tập, người này có biểu hiện khác thường nhất, trông có vẻ thông minh hơn những người khác rất nhiều.