Khóe miệng Chung Trần Thuận kéo lên thành một nụ cười, Lão Trương nãy giờ vẫn âm thầm quan sát anh ta phát hiện ra điều này, lập tức dùng bàn ủi khi còn nóng mà nói: “Giám đốc Chung, tôi nghe nói... Tối hôm nay Hội Huyền Học sẽ có một buổi đấu giá...”
Ông ta kéo dài giọng, Chung Trần Thuận đương nhiên cũng hiểu, cũng không thèm nhìn ông ta, nói: “Đến lúc đó ông cứ đi theo tôi vào là được.”
Anh ta vừa nói xong, trên mặt Lão Trương lập tức mừng như điên, vốn dĩ eo chưa từng duỗi thẳng, bây giờ lại liên tục cúi thấp xuống, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn giám đốc Chung! Cảm ơn giám đốc Chung!”
Mới nói đến đây ngẩng đầu lên thì thấy nơi cần đến đã ở ngay trước mặt, Lão Trương vui mừng chỉ về phía trước rồi nói: “Anh Chung, ngôi nhà mà tôi nói chính là nơi này, từ góc độ phong thủy, nếu như anh mua được căn nhà này, nhất định có thể giúp anh phất lên một bậc.”
“Ừ.” Chung Trần Thuận đáp lại một cách qua loa, đứng ở trước nhà ngẩng đầu lên.
“Nhà họ Bạch?”
Lại là nhà họ Bạch sao, trùng hợp thế à?
Chung Trần Thuận – người mới vừa nuốt hơn nửa Bạch Thị, có hơi nghi ngờ, nhưng một giây tiếp theo anh ta lại cười khinh nghiêng đầu nói đùa với Lão Trương: “Xem ra ngôi nhà này phải là của tôi rồi. Tôi có kinh nghiệm đối phó với mấy người họ Bạch lắm.”
Nói xong anh ta bị câu nói đùa của chính mình chọc cho cười thật to, Lão Trương ở bên cạnh cũng cười ha ha theo.
“Chỉ có điều, không biết bên trong trông như thế nào.” Chung Trần Thuận thu lại nụ cười rồi nói tiếp, anh ta dừng một chút nhìn xung quanh rồi nhìn Lão Trương: “Trong nhà này không có người à?”
Lão Trương lắc đầu: “Tôi đã hỏi rồi, căn nhà này bình thường đều bỏ trống.”
Ông ta dừng một chút rồi nhìn quanh một vòng, rồi lại cúi người nói với Chung Trần Thuận: “Nhưng nếu giám đốc Chung muốn đi vào xem, cũng không phải là không thể.”
Ông ta nói xong thì thấy Chung Trần Thuận nhướng mày, Lão Trương nhìn xung quanh xác định không có ai rồi mới bước lên bậc thang. Xích lại gần ổ khóa đồng, không biết ông ta lấy đâu ra một đoạn dây kẽm mỏng, sau khi uốn cong thành hình mình muốn, ông ta luồn vào trong lõi khóa.
Chung Trần Thuận thấy thế thì “Hả?”, vô cùng hứng thú đến gần, định nhìn kỹ hơn: “Lão Trương, không ngờ ông còn có cả kỹ năng này cơ đấy?”
Lão Trương vừa khẽ uốn éo dây kẽm, vừa cười với Chung Trần Thuận: “Lúc còn trẻ tôi có học chơi cho biết ấy mà.”
“Ồ, tôi còn tưởng ông là thầy phong thủy cơ.” Chung Trần Thuận cười.
Lão Trương cúi người xuống, nhưng mà chiếc ổ khóa nhìn có vẻ rất đơn giản thế này, làm thế nào cũng không mở ra được.
Thời gian trôi qua quá lâu, Chung Trần Thuận dần mất đi sự kiên nhẫn.
Nụ cười trên gương mặt anh ta nhạt dần cuối cùng biến thành cau mày thiếu kiên nhẫn.
Đương nhiên Lão Trương cũng nhìn thấy Chung Trần Thuận đang mất hứng, vội vàng tiến tới gần ổ khóa đồng, sau khi thổi thổi thì ông ta nheo một mắt lại rồi nhìn vào trong, muốn xem kỹ hơn chút.
Nhưng đúng lúc mắt vừa mới tập trung nhìn vào trong ổ khóa, mắt của ông ta đột nhiên đau nhói lên, khiến cho ông ta sợ hãi kêu lên, lập tức bịt mắt lùi về sau mấy bước.
Chung Trần Thuận bị dọa sợ, mở to mắt nhìn Lão Trương: “Ông sao vậy?”
Chờ đến khi Lão Trương lấy tay ra, để lộ ra con mắt bị che, Chung Trần Thuận giật mình.
Toàn bộ mí mắt của ông ta sưng đỏ, giống như bị thứ gì đó chích vào vậy.
“Lão Trương, mắt của ông...” Chung Trần Thuận sợ hết hồn, quay đầu nhìn về phía ổ khóa đồng, lùi về sau một bước, lúc này mới duỗi chân ra đá vào ổ khóa đồng kia.
Trông anh ta có vẻ thận trọng dò xét, dường như đang lo lắng sẽ có vật gì đó bay ra ngoài vậy.
Lão Trương “ôi” một tiếng, che mắt lại cười khổ với Chung Trần Thuận: “Giám đốc Chung, thật là xui quá... Hình như bên trong có vật gì đó, tôi bị nó chích một cái.”
“Được rồi được rồi.” Chung Trần Thuận tùy ý xua tay, nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta thì cũng mất đi hứng thú muốn vào trong nhà xem thử: “Ông mau đi bệnh viện xem thử đi.”
“Ồ, vậy... Giám đốc Chung, buổi đấu giá tối nay...” Lão Trương vẫn cố vớt vát cơ hội.
Chung Trần Thuận sửng sốt một lúc rồi mỉm cười, gật đầu rồi nói: “Ông xử lý vết thương trên mắt đi rồi đến gặp tôi.”
Nói xong cũng lười phản ứng lại vẻ mặt kinh ngạc của ông ta, nhìn ông ta liên tục khom người nói cảm ơn “cảm ơn giám đốc Chung!”, anh ta tùy ý phất tay rồi rời đi trước.
Chờ sau khi Chung Trần Thuận đi rồi, Lão Trương mới che mắt phải của mình lại nhìn về phía ổ khóa đồng, tức giận vô cùng, nhấc chân lên chuẩn bị đá một cái cho đỡ tức.