Nhưng không hiểu vì sao ngón chân cái bên phải vừa đụng vào đã đau đến mức ông ta phải la lớn lên, nhảy lò cò, cuối cùng lăn xuống cầu thang.
“Mẹ nó, đụng quỷ rồi phải không?” Lão Trương “ui da” rồi lồm cồm bò dậy, nhìn căn nhà màu trắng ấy rồi mắng một câu, lúc này mới đau khổ khập khiễng đi ra ngoài, định đến bệnh viện xem vết thương.
Nhưng ông ta không biết rằng sau khi ông ta rời đi, xung quanh căn nhà màu trắng ấy truyền tới những tiếng cười huyên náo.
... Hì hì hì... Bây giờ người không thể đi bộ, mắt cũng không thấy đường là ai nào?
... Hì hì...
...
Phụng Hồng Bác thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ông ta đưa tay lên sờ cổ mình, phát hiện nó vẫn còn nguyên vẹn, trong lòng hoảng sợ hiệu quả của Bạch Ngữ Dung.
Tốt hơn so với tưởng tượng của ông ta ấy chứ.
Phụng Hồng Bác khẽ liếc một cái, ông ta nhíu mày, sau đó nâng tay lên, chăm chú nhìn vào mu bàn tay của mình.
Mu bàn tay vốn dĩ đầy vết đồi mồi của ông ta... Giờ lại có thêm một tầng da chết.
Ban đầu không dễ nhìn ra do nó dính trên da, nhưng sau vài lần đổ mồ hôi, ngược lại khiến cho lớp da chết kia mềm mại và dễ rách ra hơn.
Phụng Hồng Bác kinh ngạc, nhón chân đi về phía vòi xả nước chỗ bàn mổ.
Sau khi xả nước rửa một hồi, chờ cho lớp da chết kia đã dễ bóc ra hơn, ông ta mới bắt đầu ra tay.
Y hệt như thoát ra khỏi kén, Phụng Hồng Bác xé toạc lớp da chết ra, trên mặt dần dần lộ ra vẻ kích động, mắt cũng dần mở to.
Nụ cười của ông ta dần cong lên, từ từ mở rộng rồi biến thành cười to không thể kiểm soát.
Dù đã lột bỏ hết lớp da chết trên người xuống, Phụng Hồng Bác vẫn không kiềm chế được sự vui mừng của mình.
Ông ta không chỉ khôi phục lại mà dường như còn trẻ ra vài tuổi!
Phát hiện ra điều này Phụng Hồng Bác nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung đang nằm trên mặt đất, cô ta đã khóc cạn cả nước mắt, bây giờ chỉ có thể trợn mắt nhìn lên trần nhà.
Ông ta không hề quan tâm đến việc bây giờ cô ta trông y hệt một con búp bê không hồn, ông ta bước nhanh tới nắm lấy tóc cô ta, kéo cô ta lên đối mặt với mình.
Ông ta phấn khích chia sẻ niềm vui này với cô ta: “Cháu nhìn xem! Cháu nhìn xem cháu hữu dụng thế nào này!”
Ông ta nói xong còn quan sát cô ta với ánh mắt thưởng thức: “Cháu đúng thật là một bảo bối quý giá, yên tâm đi, bắt đầu từ bây giờ, ông nhất định sẽ cưng chiều cháu hơn so với trước đây.”
Lông mi Bạch Ngữ Dung rung lên, giống như bây giờ cô ta mới tỉnh táo lại.
Cô ta từ từ nhìn về phía Phụng Hồng Bác, nước mắt trào dâng, vừa hận lại vừa sợ, mếu máo nói: “... Tại sao?”
“Tại sao à?” Phụng Hồng Bác tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải chính cháu tự nguyện sao?”
Ông ta thả tay ra, mặc cho Bạch Ngữ Dung ngã xuống đất, nhìn cô ta từ trên xuống: “Không ai nói cháu đi lấy đồ trong mật thất ở nhà cũ của nhà họ Bạch cả? Cho dù có lấy được rồi... Thì cũng đâu có ai kêu cháu sửa đâu nào?”
Bạch Ngữ Dung nheo mắt lại, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Phụng Hồng Bác: “Ông, ý ông là...”
“Đúng vậy.” Phụng Hồng Bác cười híp mắt gật đầu: “Nếu như cháu không học cuốn “Ghi chép về luyện lô đỉnh ma quái” thì cháu cho là mình có thể lọt vào mắt ông được à? Chỉ có điều...”
Phụng Hồng Bác kéo dài giọng, đưa tay ra chạm vào Bạch Ngữ Dung, giọng đầy thán phục: “Ông cũng đâu có nghĩ cháu yêu của ông lại dễ lợi dụng như vậy chứ.”
... Dễ lợi dụng ư?
Cô ta dễ dãi để cho Phụng Hồng Bác lợi dụng?
Nước mắt Bạch Ngữ Dung vô thức nhỏ xuống, đột nhiên nghĩ tới lúc đầu ở nhà cũ của nhà họ Bạch, những lời mà Tô Tái Tái đã hỏi khi nhìn thấy mình cầm sách cổ trong tay.
“Cô có biết đây là sách gì không?”
“Chỉ cần cô không hối hận là được.”
Mà cô ta, không chỉ nhảy xuống hồ nhặt nó về ngay khi Tô Tái Tái đã vứt nó xuống hồ, mà còn coi nó như là báu vật. Còn cho là mình đã phát hiện ra bí mật to lớn nào đó bên trong.
“... Ha.” Bạch Ngữ Dung mở mắt ra cười thành tiếng, lúc đầu còn là mấy tiếng cười trong họng, sau lại biến thành cười to rồi cuối cùng là những tiếng cười thê lương như ma khóc quỷ hờn.
Cái dáng vẻ này của cô ta quả thật mất hứng, Phụng Hồng Bác đứng lên, sau khi đạp cô ta một cái, lúc này mới xoay người ra khỏi mật thất.
Để lại cô ta một mình ở đó cười điên dại.
Một người vì lợi ích cá nhân như Bạch Ngữ Dung sẽ không cam lòng làm tổn thương chính mình để tìm kiếm sự giải thoát.