Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 682

Unknown Chương 682

Từ ngày đầu tiên cô ta đến nhà họ Phụng, Phụng Hồng Bác đã nhìn thấu tính cách của cô ta rồi.

... Cô ta không có cốt khí này.

...

Bên kia, sau khi Tô Tái Tái đến bệnh viện, bước lên hành lang nhìn thấy Nghiêm Thanh và Chu Phổ.

Hai người nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy.

“Tiểu Tái, cháu tới rồi?” Chu Phổ nói.

Tô Tái Tái gật đầu, gọi hai người họ đến gần.

Nghiêm Thanh dẫn cô ra khỏi phòng bệnh, vặn tay nắm cửa lại rồi nhỏ giọng nói: “Viện trưởng muốn nói chuyện riêng với em mà không cho bọn thầy vào trong đó.”

Tô Tái Tái gật đầu, nói: “Em biết rồi ạ.”

Lúc này Nghiêm Thanh mới mở cửa cho cô vào.

“À đúng rồi.” Lúc Tô Tái Tái đang muốn vào trong phòng bệnh, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Phổ: “Thầy Chu, vòng tay mà ông hai Bạch đưa cho bác, có thể cho cháu không?”

Chu Phổ sửng sốt một lúc, không hiểu tại sao Tô Tái Tái lại muốn vật này làm gì, những mà ông ấy vẫn gật đầu: “Được. Lát nữa bác với cháu quay về lấy nhé?”

Ông ấy dừng lại một chút rồi nói thêm: “Vừa hay buổi tối Hội Huyền Học sẽ tổ chức đấu giá, đến lúc đó Tiểu Tái đi cùng mọi người luôn đi?”

“Nghe nói có mấy thanh kiếm không tồi đó, bác và sư huynh, à còn sư mẫu của cháu cũng đi nữa.”

Tô Tái Tái nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý: “Được thôi.”

Nói xong thì xoay người vào trong phòng bệnh, để cho Nghiêm Thanh đi ra ngoài đóng cửa lại.

Chưa kịp đến gần giường bệnh, cô đã thấy ông lão đang nằm trên giường bệnh mở mắt ra nhìn mình.

Đại khái khoảng mấy phút sau, Tô Tái Tái đã từ trong phòng đi ra.

Nghiêm Thanh và Chu Phổ ngẩng đầu lên, lập tức đứng dậy đón Tô Tái Tái.

“Tiểu Tái, sao rồi?” Nghiêm Thanh nhìn Tô Tái Tái: “Có cách nào khiến viện trưởng nói chuyện được không?”

Tô Tái Tái gật đầu, vừa ấn huyệt Thái Dương vừa nói: “Em có dùng vài phương pháp để cho ông ấy nói ra chút chuyện quan trọng.”

Tô Tái Tái dừng lại một chút, thả tay xuống, nhìn về phía hai người rồi nói: “Phó viện trưởng Quách không phải tự mình uống nhầm đan dược, mà là bởi vì ông ấy phát hiện ra một số manh mối nên bị người khác hãm hại.”

“?!”Mặt Chu Phổ đầy khiếp sợ.

Ngược lại thì Nghiêm Thanh đã đoán được điều gì đó trong lúc đọc khẩu hình những gì mà Quách Thành nói với mình vào lần trước.

Nên giờ sau khi nghe Tô Tái Tái nói như vậy ngược lại vẫn tỏ ra khá bình tĩnh.

Ông ấy gật đầu một cái: “Tiểu Tái, có liên quan đến nhà họ Phụng đúng không?”

Chu Phổ nghe Nghiêm Thanh nói vậy xong, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Thanh: “Sư huynh?!”

Giọng điệu kia như đang lên án: “Sao mà sư huynh biết? Hơn nữa tại sao huynh lại không nói cho tôi biết.”

Nghiêm Thanh đương nhiên biết ý của ông ấy, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng mới nghe thầy nói thôi, nhưng mà cảm thấy nói trung gian có vấn đề nên mới mời Tiểu Tái tới.”

Sau khi giải thích với Chu Phổ xong, Nghiêm Thanh nhìn về phía Tô Tái Tái nói: “Tiểu Tái, nếu như bây giờ thầy gọi Ngô Hạo qua đây, em có thể để phó viện trưởng nói chuyện một lần nữa không?”

Trong giới huyền học thì mọi chuyện đều phát xuất từ Lục Bộ, cũng không phải cứ tùy tiện làm ra chuyện ác là có thể chạy trốn được.

Thậm chí sự trừng phạt mà họ nhận được, còn nghiêm khắc hơn so với người bình thường.

Nhưng ông ấy vừa nói xong thì thấy Tô Tái Tái lắc đầu: “Không được, phó viện trưởng Quách yếu quá, vừa rồi em làm cho ông ấy nói chuyện đã là mạo hiểm lắm rồi, nếu như thử lần nữa... Nói không chừng ông ấy không nghe được, mà còn...”

Tô Tái Tái nói đến đây thì dừng lại, cười khổ đưa tay phải ra cho bọn họ nhìn: “Tay cháu lại bắt đầu chảy máu rồi.”

“Ôi!” Chu Phổ và Nghiêm Thanh lúc này mới nhìn thấy miếng vải quấn trên tay Tô Tái Tái, giờ này đã thấm đẫm máu, thậm chí còn nhỏ mấy giọt xuống đất rồi.

Hai người vội vàng phối hợp xử lý, vất vả một lúc lâu mới có thể cầm máu.

Sau khi chuẩn bị xong, Chu Phổ bị Nghiêm Thanh lén lút đá một cái, thận trọng lên tiếng: “Tiểu Tái, đây là do... Đến năm tuổi (phùng cửu) rồi sao?”

“Vâng.” Tô Tái Tái xoa huyệt Thái Dương, vừa trả lời.

Thấy cô gật đầu, trên mặt Nghiêm Thanh lập tức thấy buồn rầu.

Mà Chu Phổ lại nghiêng đầu trừng ông ấy, tức giận mở miệng: “Sư huynh, vậy mà anh còn gọi Tiểu Tái lại!”

“Thì... Tôi không biết mà...” Nghiêm Thanh biết mình làm sai, ông ấy rụt cổ lại, hơi nhíu mày.

Sau khi dừng lại rồi nhìn Tô Tái Tái, nghiêm túc xin lỗi cô: “Thầy xin lỗi Tiểu Tái, thầy không biết em đang trong năm tuổi của mình.”

Dẫu sao người trong giới huyền học, cả đời cũng không cần phải đề phòng trình độ “đến năm tuổi” đó cho nên ban đầu bọn họ cũng không nghĩ tới điều này.


Bình Luận (0)
Comment