Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 683

Unknown Chương 683

Chỉ là mới vừa rồi lúc hai người băng bó vết thương cho Tô Tái Tái, đột nhiên có gì đó chợt hiện ra trong đầu nên mới nghĩ đến.

“Không sao.” Tô Tái Tái an ủi hai người, cô dừng lại một chút: “Nhưng mà thầy Nghiêm, thầy có thể gọi đàn anh Ngô đến, mới vừa rồi phó viện trưởng Quách có nói với em, ban đầu Phụng Hồng Bác sao chép đồ nghiên cứu cho ông ấy, sau khi phát giác ra có gì đó không đúng, len lén giữ lại một phần bị phân chia ra, đặt ở nơi chỉ có hai người biết. Phó viện trưởng bảo em chuyển lời kêu thầy với bác Chu Phổ lấy nó ra, có thể làm chứng cứ.”

Nơi mà chỉ có hai người biết à?

Chu Phổ và Nghiêm Thanh nhìn nhau, sau đó mặt lộ ra vẻ đã biết.

Vội vàng đứng dậy nhưng sau đó nghĩ Tô Tái Tái vẫn còn ở đây, nhìn về phía cô như đang muốn nói gì đó nhưng Tô Tái Tái đã nói trước.

“Thầy Nghiêm, hai người cứ đi đi, em về biệt thự chờ hai người. À, buổi đấu giá tối nay em có thể gọi Khúc Nhiên và Đại Vi đi cùng không?”

“Đương nhiên là được rồi.” Chu Phổ cười nói, dừng lại một chút rồi cùng Nghiêm Thanh dặn dò Tô Tái Tái mấy câu, lúc này mới vội vàng rời đi.

Sau khi Tô Tái Tái gọi điện cho Đại Vi, rồi nhắn tin cho Khúc Nhiên, thuận tiện để cho cô ấy mang vòng tay đã đặt ở chỗ mẹ Khúc đến, lúc này mới về biệt thự.

... Chắc lúc này Khúc Nhiên vẫn còn đang tham gia chương trình Huyền Linh Sư.

Ngay lúc Tô Tái Tái cất điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài, mấy chiếc ô tô chạy từ cổng bệnh viện tới như gió cuộn sấm rền.

Còn chưa dừng xe hẳn, Ngô Hạo và những người khác của Lục Bộ mở cửa xe xông ra ngoài.

Nhìn thế này thôi cũng biết có chuyện lớn.

... Đây đúng là “Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến” mà, Tô Tái Tái nhướng mày, lùi sang một bên giống những người khác.

Cô định nhìn những người Lục Bộ lên xong rồi tiếp tục đi ra ngoài.

Nhưng cô đã đánh giá thấp độ nổi tiếng của mình ở Huyền Học Viện.

“Tiểu Tái.” Ngô Hạo ra hiệu cho phụ tá A Lai của mình dẫn người đi lên trước, còn mình thì bước nhanh về phía Tô Tái Tái.

... Vừa nãy còn chưa xuống xe, anh ấy đã nhìn thấy cô rồi.

“Đàn anh.” Tô Tái Tái gật đầu với anh ấy, liếc nhìn toàn bộ thành viên của Lục Bộ rồi chỉ chỉ: “Các anh đây là...”

Ngô Hạo nhìn xung quanh, sau đó làm động tác tay “mời” cô, hai người bước sang một bên, Ngô Hạo còn chưa kịp nói gì, một vật nhỏ ở trên cổ tay của Ngô Hạo đã nhô đầu ra.

Đôi mắt tròn xoe khẽ nhìn Tô Tái Tái, hơi thè lưỡi ra.

Tô Tái Tái lập tức phát hiện ra nó: “Ồ”, sau đó nhìn về phía Ngô Hạo: “Khí vật của anh à?”

Ngô Hạo cười ngượng ngùng: “Cái này cũng nhờ vào hạt ngọc quỷ mà cô đưa, rồi Khúc Nhiên dạy tôi mấy bước luyện khí nữa.”

Dừng một chút, anh ấy cúi nhìn con rắn sọc đen đang quấn quanh cổ tay mình, đưa tay sờ một cái còn không nhịn được mà khoe khoang với cô: “Nó nghe lời lắm.”

So với con quỷ kia của ba mình, thì đây chính là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất thế giới!

... Ngô Hạo đột nhiên có thể hiểu được tâm tình của người ba cuồng con gái kia rồi!

“Đúng là rất dễ thương.” Tô Tái Tái mỉm cười, nhìn con rắn sọc đen kia cọ lên bụng ngón tay của Ngô Hạo, sau đó lại nhìn về phía cô với ánh mắt thân thiết và ân cần, bày ra dáng vẻ rất thích cô.

Mãi cho đến khi Ngô Hạo lo lắng nó bị người khác phát hiện, nhẹ nhàng ấn xuống đầu con rắn sọc đen, lúc này nó mới không tình nguyện mà quay trở về ống tay áo Ngô Hạo lần nữa.

Trước khi trở về còn không quên nhìn Tô Tái Tái mấy lần, như đang muốn nói: “Lần sau nhớ đến tìm tôi chơi đó.”

Dáng vẻ đáng yêu này của nó, khiến cho Tô Tái Tái và Ngô Hạo bật cười, chờ sau khi con rắn sọc đen hoàn toàn trở lại trong ống tay áo, không còn dấu vết gì nữa, Ngô Hạo mới quay về chủ đề chính.

Anh ấy nhỏ giọng nói: “Mễ Ông Thành gọi điện đến Lục Bộ, nói Mễ Nhã vì viên đan cấp hai đó mà tức giận giết chết Mễ Nghĩa Văn.”

Tô Tái Tái nghe thế thì nhướng mày: “Cô ta thật sự có thể xuống tay được sao?”

Ngô Hạo gật đầu, bất đắc dĩ mà thể hiện ý “lẽ nào không phải sao?”

“Đàn anh, anh mau đi làm chính sự đi, bây giờ tôi phải đến biệt thự.” Tô Tái Tái nói, dừng một chút rồi bổ sung: “Đúng rồi, buổi tối Hội Huyền Học có tổ chức đấu giá, các anh có đi không?”

Ngô Hạo nghe đến đây lại thở dài.

Lắc đầu một cái rồi mở miệng: “Ba của tôi và chú nhỏ sẽ đi, nên tôi không đi được.”

Anh ấy dừng một chút rồi chỉ ngón cái về phía sau lưng: “Nhà họ Mễ có chuyện phải xử lý, còn phải mau chóng bắt được Hoàng Trầm Giai nữa.”


Bình Luận (0)
Comment