Điều này khiến Tô Tái Tái ngạc nhiên: “Còn chưa bắt được Hoàng Trầm Giai à?”
Cô tưởng là đã bắt được từ lâu rồi chứ.
“Chưa.” Ngô Hạo lắc đầu cau mày: “Cũng không biết cô ta trốn đi đâu rồi, chúng tôi tìm khắp trong ngoài Huyền Học Viện, mà vẫn không thấy bóng dáng cô ta đâu.”
Công nhận vận khí của anh ấy tuyệt thật đấy, lần đầu tiên bỏ qua buổi đầu giá là vì Phương Hiểu Tuyết, lần thứ hai lại vì Hoàng Trầm Giai.
Lần này càng kỳ quái hơn cả lần trước, Hoàng Trầm Giai còn chưa giải quyết xong, Mễ Nhã bên này lại gây chuyện.
Ngô Hạo nghĩ đến đây không khỏi lắc đầu thở dài, thậm chí còn nói nửa thật nửa đùa với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, nếu còn như vậy nữa chắc tôi phải tìm cô xin bùa hộ mệnh để giải nạn quá.”
“Được thôi, lần sau tôi sẽ để cho sư điệt nhà tôi liên lạc với anh.” Tô Tái Tái cười.
Vốn dĩ chỉ là nói giỡn chút thôi, lại không nghĩ rằng Tô Tái Tái lại đồng ý. Điều này làm cho Ngô Hạo vô cùng ngạc nhiên, không nhịn được mà lặp đi lặp lại để xác nhận: “Tiểu Tái, cô nói thật đấy à?”
“Đương nhiên rồi.” Tô Tái Tái gật đầu: “Có điều... Một tấm bùa một trăm nghìn nhé.”
Anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng nữa là.
Ngô Hạo vui mừng bất chấp mọi thứ, luôn miệng nói: “Nên vậy, nên vậy mà.”
Cho đến khi Tô Tái Tái nhắc nhở, anh ấy mới tỉnh táo lại nhớ ra mình còn có một Mễ Nhã phải xử lý ở trên lầu. Lúc này Ngô Hạo mới vội vàng tạm biệt Tô Tái Tái rồi lên lầu.
Chờ sau khi nhìn Ngô Hạo lao tới thang máy, Tô Tái Tái mới tiếp tục đi ra ngoài.
Ngô Hạo vừa bước ra khỏi cửa thang máy, phụ tá A Lai đã hoàn thành trước công việc sơ bộ và thuận lợi dọn dẹp, lập tức tiến lên đón anh ấy: “Đội trưởng, Mễ Nhã đang uy hiếp Mễ Ông Thành ở trong phòng bệnh, chúng tôi không tiện đi vào.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Ngô Hạo gật đầu, xác nhận phòng bệnh xong thì nhìn xuống dưới lầu.
A Lai thấy hành động này của anh ấy, lập tức biết: “Phòng bệnh trên dưới của Mễ Nhã đã được dọn dẹp xong rồi.”
Ngô Hạo tán thưởng gật đầu, vỗ vai A Lai chuẩn bị đi lên lầu từ lối đi khẩn cấp, để lại một câu: “Nghe tín hiệu.”
“Rõ!”
A Lai đã đi theo Ngô Hạo nhiều năm, về mặt ngầm hiểu đã tốt đến mức không cần phải nói ra hết câu cũng đã có thể hiểu.
Chờ đến khi Ngô Hạo đi lên lầu, A Lai mới nghiêm mặt thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn về phía thành viên trong đội rồi làm mấy động tác tay.
Các đội viên đã sớm đứng vào vị trí lưu loát gật đầu, lập tức phối hợp.
Đập cửa, đá văng cửa ra rồi nối đuôi nhau đi vào.
Mễ Nhã nghe thấy động tĩnh lập tức túm lấy cổ Mễ Ông Thành, đè ông ta lên thành cửa sổ, khiến nửa người của ông ta treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ, chỉ cần Mễ Nhã vấp chân một cái đẩy ông ta ra, Mễ Ông Thành sẽ té xuống chết ngay lập tức.
“Các người đừng tới đây! Nếu không... Tôi sẽ đẩy ông ta xuống ngay đấy!” Mắt Mễ Nhã đỏ bừng, cả người điên cuồng trợn mắt với nhóm A Lai.
Mà thi thể của Mễ Nghĩa Văn lúc này, chỉ thấy tay chân dang rộng nằm trên giường bệnh, trên mặt còn đang bị đè một cái gối.
Đội viên của Lục Bộ đang ngồi xổm ở bên giường bệnh, đưa tay sờ lên mắt cá nhân của Mễ Nghĩa Văn, nghiêng đầu nhìn về phía A Lai rồi khẽ lắc đầu.
... Mễ Nghĩa Văn không chỉ lạnh ngắt, mà bây giờ thậm chí đã nổi lên dấu vết của tử thi rồi.
A Lai thấy vậy thì dời mắt sang nhìn Mễ Nhã, duỗi hai tay ra cố gắng thu hút sự chú ý của Mễ Nhã, không để cho cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Được được được, chúng tôi không tới, nhưng mà Mễ Nhã, cô phải cẩn thận một chút, nếu như ông nội của cô ngã xuống thì bùa hộ mệnh của cô sẽ không còn nữa đâu.”
Mễ Nhã cười khinh nói: “Ông ta á? Ông ta mà là bùa hộ mệnh gì chứ? Bây giờ...”
Mễ Nhã dừng lại một chút, móc một viên Đan Hồng cấp hai kia ra, cầm ở trên tay, thưởng thức nó dưới ánh mặt trời: “Viên Đan Hồng cấp hai này mới là bùa hộ mệnh của tôi.”
“Chỉ cần tôi ăn nó, năng lực sẽ tăng lên, đừng nói là cấp “F”, cho dù là Bạch Ngân, thậm chí cấp bậc cao hơn tôi cũng có thể đạt được! Nhưng mà tại sao?”
Mễ Nhã nói đến đây thì lại hung tợn nhìn về phía Mễ Ông Thành, con mắt mở to như sắp nứt ra, nắm lấy cổ ông ta và lắc.
“Tại sao ông ta lại muốn đưa cái này cho ba?! Tương lai của nhà họ Mễ không phải nên dựa vào người thừa kế là tôi hay sao?! Tại sao lại đưa nó cho ba?!”
Lắc qua lắc lại như thế này khiến Mễ Ông Thành nhiều lần kiễng mũi chân, sợ mình phát ra tiếng kêu thảm thiết, sợ mình ngã xuống dưới.