Ngay cả A Lai nhìn thấy vậy cũng sợ hãi, không nhịn được mà vươn tay ra.
“Mễ Nhã, cô cẩn thận chút!”
Mễ Nhã kéo Mễ Ông Thành vào lại, nghiêng đầu nhìn về phía đám người A Lai, tự mình nói: “Các anh biết tại sao ông ta lại đưa viên đan dược này cho ba tôi không?”
Cô ta dừng lại một chút, cũng chẳng đợi đám A Lai trả lời, trên mặt Mễ Nhã xuất hiện biểu cảm vừa khóc vừa cười: “Bởi vì bọn họ sắp đá tôi đi rồi! Họ muốn trừ khử tôi! Ha ha ha!”
Mặt của cô ta bị Hoàng Trầm Giai phá hủy, vốn dĩ gương mặt đã là “dáng vẻ của ma quỷ”, bây giờ kết hợp với biểu cảm này của cô ta, trông lại còn đáng sợ hơn.
Thấy trạng thái này không ổn lắm, phải để cho đội trưởng mau chóng phối hợp mới được.
A Lai vừa suy nghĩ, vừa đưa tay ra sau lưng, mượn cánh cửa phía sau che đi, ra hiệu cho đội viên đang thủ sẵn ở cửa.
Đội viên hiểu ngay lập tức, đi tìm Ngô Hạo ngay.
Nhưng mà động tác này của A Lai đã khiến cho Mễ Nhã đang đang vừa khóc vừa cười điên cuồng kia chợt thu lại biểu cảm trợn mắt nhìn sang.
Khiến cho A Lai không kịp chuẩn bị mà giật mình.
“Anh đang làm gì vậy?! Tại sao lại chắp tay sau lưng?! Anh đang báo tin ra ngoài à?!” Mặt mũi Mễ Nhã dữ tợn.
... Nguy rồi!
Khi mọi người đều thoáng có ý nghĩ này trong đầu, Mễ Nhã đã nghiêng đầu trừng Mễ Ông Thành lần nữa, nước mắt chảy xuống gò má, hung dữ nói: “Đều do ông và ba sai, nếu như không phải các người muốn trừ khử tôi thì cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay! Cho nên nếu muốn trách thì phải từ trách các người đi!”
Nói xong Mễ Nhã đẩy mạnh Mễ Ông Thành một cái, đẩy ông ta xuống dưới!
Nhưng nụ cười sảng khoái trên mặt cô ta còn chưa lộ ra hoàn toàn, viên Đan Hồng cấp hai vốn đang ở trên tay cô ta, lại bị chân của Mễ Ông Thành đá trúng, nhất thời bay từ tay của Mễ Nhã ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt Mễ Nhã mở to hết cỡ “A?!” một tiếng, không hề nghĩ ngợi mà nhào ra ngoài cửa sổ.
Dù cho A Lai đã dùng tốc độ nhanh nhất để nhào đến bên cửa sổ thì cuối cùng cũng chỉ bắt được một góc quần áo của Mễ Nhã.
Sau đó âm thanh rơi xuống đất nặng nề vang lên, A Lai chỉ nhìn một cái rồi quay đầu lại ngay.
Viên Đan Hồng cấp hai sau khi rơi xuống, nảy hai lần trên mặt đất rồi lăn sang một bên, cho đến khi đụng phải mũi chân của một người mới dừng lại.
Tô Tái Tái cúi người xuống, sau khi nhặt viên đan dược lên, lúc này mới nhìn về phía Mễ Nhã đang nằm ở phía trước không xa, đến chết cũng trợn mắt nhìn viên Đan Hồng cấp hai.
Sau khi ném viên Đan Hồng cấp hai trong tay vào lại trong mũ trùm đầu, cô giao cho người giấy nhỏ cất giữ, lúc này Tô Tái Tái mới ngẩng đầu nhìn lên trên.
Mễ Ông Thành “may mắn” hơn Mễ Nhã một chút, trước khi ngã xuống được Ngô Hạo và con rắn sọc đen bắt được chân.
Tuy nhiên, phần gáy đụng vào tường, đoán chừng là cả đời này cũng không tỉnh lại được.
Nhà họ Mễ rơi vào tình cảnh này, tuy là khiến cho người ta khóc than, nhưng cũng không nhịn được mà nói một câu “Tự làm tự chịu”.
Tô Tái Tái lắc đầu, mũi chân chuyển hướng, chuẩn bị đi ra khỏi bệnh viện.
...
Bên kia, lúc Đại Vi nhận được điện thoại của Tô Tái Tái là cô ấy đang làm đồ thủ công ở trong phòng ngủ.
... May một con búp bê bằng vải vụn dễ thương to bằng lòng bàn tay và có đôi mắt tròn xoe.
Nhện Mặt Quỷ rũ mắt, giơ hai cái chân ra giúp cô ấy cuộn len lại thành một cuộn nhỏ.
Mà ở sau lưng nó, những quả cầu len đủ mọi màu sắc được xếp chồng lên nhau trong một chiếc đĩa thủy tinh.
“Tốt lắm!” Đại Vi đại công cáo thành duỗi thẳng lưng, đưa con búp bê cho Nhện Mặt Quỷ: “Miên Miên, cắt giúp tôi chút.”
Đại Vi vừa nói vừa chỉ vào một sợi chỉ nào đó.
“...” Cô có tin tôi cắt con búp bê giẻ rách này thành mười tám mảnh không hả?!
Nhện Mặt Quỷ giơ chân còn lại lên, trông cũng có chút hung dữ up hiếp Đại Vi.
Nó không phải là một quỷ khí khát máu rất oai phong, rất lợi hại, rất tàn bạo sao?!
Tại sao phải ở đây chơi búp bê với Đại Vi vậy?!
"Này này, mày đừng làm nũng nữa, mau cắt giúp tao đi, kéo của tao không sắc bằng mày." Bây giờ Đại Vi không chỉ không sợ nhện mà còn cảm thấy nhiều khi những sinh vật nhỏ như nhện rất đáng yêu, thế là cô ấy vừa nói vừa cứ giơ con búp bê đến trước mặt Nhện Mặt Quỷ.
"Cùng lắm thì lần sau tao không bắt mày cuộn bóng len nữa là được chứ gì."
“???” Cái gì? Cái người phụ nữ khốn kiếp này! Lợi dụng người ta lột vỏ tôm, rồi cắt đầu chỉ thì cũng thôi đi, giờ còn đòi cướp đi niềm vui thú duy nhất của nó nữa à?