... Đi chết đi!
Nhện Mặt Quỷ cắt gọn gàng đầu sợi dây mà Đại Vi giơ ra trước mặt rồi ném quả bóng len màu hồng phấn vừa mới cuộn xong để nó rơi chính xác vào cái đĩa sau lưng rồi mới giương nanh múa vuốt lao về phía Đại Vi.
Khí thế hung hăng như muốn nói "Tôi muốn ôm đầu nhà cô rồi gặm sạch!"
Khiến Đại Vi vừa né tránh vừa cười ầm lên.
Cô ấy còn vừa trốn vừa la hét: "Tao sắp ra ngoài rồi! Nếu mày dám làm rối tóc tao thì bao giờ Tiểu Nhiên về, tao sẽ tố cáo mày đấy!"
“???” Được lắm!
Nghe vậy, Nhện Mặt Quỷ không thèm quan tâm Đại Vi nữa mà đứng trên bàn của cô ấy dáo dác nhìn xung quanh.
Có một cái chuông ở góc xó xỉnh đã lâu rồi không được kêu vang, nó duỗi một chân nhấc cái chuông lên, sau khi lắc lư hai cái trước mặt Đại Vi thì lại nhảy nhót tại chỗ hai lần nữa, ra vẻ rất đắc ý.
Nhìn thấy cái chuông nhỏ tròn trịa này chưa? Nếu dám tố cáo, sau này mỗi khi các người đi học thì nó chính là quả bóng mới của tôi!
"Không được!" Đại Vi kêu lên thất thanh, vội giơ tay đoạt lấy quả chuông, dùng hai tay bảo vệ đằng sau lưng rồi mới làm mặt quỷ với Nhện Mặt Quỷ: "Cái này là quà của Tiểu Tái, nếu mày dám dùng nó làm bóng chơi thì tao sẽ mách Tiểu Tái đấy."
“???” Nhân loại nham hiểm! Dám tự tiện lấy Tiểu Tái làm bia đỡ! Thật khủng khiếp!
Nhện Mặt Quỷ tức đến mức nhảy dựng lên.
"Được rồi, được rồi, không đùa với mày nữa, tao phải ra ngoài ngay đây." Đại Vi nói, lại vuốt ve Nhện Mặt Quỷ: "Mày phải chú ý canh nhà đấy, biết chưa?"
Đứng ngắm con búp bê mới làm xong một lát, sau đó cô ấy cầm cái chuông đi ra ngoài, kẻo lại gặp "tai họa" bị trộm cả hai mặt thì toi.
Đại Vi đi rồi, Nhện Mặt Quỷ nhảy nhót hai lần tại chỗ rồi cười “Khà khà...”, sau đó nhanh chóng nhảy vào trong hộp đồ chơi mà Khúc Nhiên và Đại Vi làm cho nó, chọn ra một quả bóng hôm nay muốn chơi nhất.
Nó dùng hai chân nâng cao lên đỉnh đầu rồi nhanh nhẹn mở cửa ký túc xá, lén lút thò đầu ra ngó nghiêng xung quanh, khi chắc chắn ngoài hành lang không có ai mới dùng sáu cái chân còn lại chạy đến ký túc xá của Tô Tái Tái rồi gõ cửa: "Cốc cốc cốc."
Bốn bạn người giấy ơi! Hôm nay chúng ta cùng chơi trò nhặt bóng đi!
Bốn bạn người giấy? Bốn bạn... Hả?
Đôi mắt kép tròn trịa đáng yêu của Nhện mặt Quỷ lập tức bị ánh sáng đỏ như máu lấp kín, nó quay phắt người lại, nhìn chằm chằm xuống cuối hành lang.
Trong không khí... Có một mùi hôi thối thoang thoảng.
Dính nhớp và ẩm ướt.
Nhện Mặt Quỷ ngoẹo đầu suy nghĩ một giây, sau đó thản nhiên nắm quả bóng vừa nâng niu giơ cao lên đỉnh đầu sang một bên, tám cái chân hơi uốn cong rồi lập tức nhảy lên, dùng bức tường làm điểm tựa rồi hóa thành một cái bóng trong mắt con người để lần theo mùi hương đó.
Nó muốn xem xem rốt cuộc cái thứ kinh tởm nào lại dám xuất hiện ở đây!
...
Có lẽ Nghiêm Thanh đã gọi điện trước cho Ôn Liễu nên Tô Tái Tái vừa đến biệt thự, bà ấy đã đặt một bát canh nấm tuyết hầm táo đỏ vào tay cô, còn giục cô mau ăn chút đồ ngọt đi.
Đương lúc Tô Tái Tái đang bưng bát canh nấm tuyết hầm táo đỏ chưa kịp uống thì Thẩm An lại xách một đống thịt thơm ngon tới.
Trong đó có hai con vịt nướng được chuẩn bị trước cho cô!
Vừa nhìn thấy Tô Tái Tái, anh ấy tươi cười giơ túi đồ ăn trong tay cho cô xem: "Đàn em, mau lại đây ăn này."
Ôn Liễu đứng bên cạnh cũng nói: "À đúng rồi, trứng gà bổ máu lắm đấy, để cô đi nấu một ít cho Tiểu Tái nhé? Hai quả có đủ không?"
Thẩm An lập tức đặt đống đồ trong tay xuống, vội vàng gọi Ôn Liễu đang định đi vào bếp lại: "Sư mẫu ơi, để em làm cho."
... Chẳng may để Ôn Liễu không biết nấu ăn bị thương tay thì lúc Nghiêm Thanh quay về sẽ đuổi đánh anh ấy một trận mất.
Tô Tái Tái ngượng ngùng đứng một bên vội ngăn cản hai người lại rồi mời họ ngồi xuống.
Lúc cô uống hết một nửa bát canh nấm tuyết hầm táo đỏ, Thẩm An đã chặt vịt nướng thành từng miếng, còn đặt chân vịt vào một cái đĩa nhỏ đưa cho cô.
Anh ấy và Ôn Liễu đều dùng ánh mắt sáng rực nhìn Tô Tái Tái như muốn nói "Cục cưng đáng thương mau ăn đi."
"..." Trước ánh mắt quan tâm của bọn họ, Tô Tái Tái ăn hết bát canh nấm tuyết táo đỏ và cái chân vịt.
Vừa đặt bát xuống thì một cái chân vịt khác lập tức xuất hiện trong cái đĩa nhỏ.
"..." Tô Tái Tái.
"..." Bốn con mắt sáng rực đầy lo lắng của Ôn Liễu và Thẩm An.
May mà Đại Vi đến "giải cứu" cô kịp thời.