"Ồ? Đàn anh Thẩm cũng ở đây sao?" Đại Vi chào hỏi Ôn Liễu và Tô Tái Tái xong thì cười tủm tỉm nhìn Thẩm An.
Còn chưa kịp nói tiếp, Tô Tái Tái đã nhiệt tình đứng dậy kéo cô ấy ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nhanh nhẹn chuyển cái đĩa chân vịt ra trước mặt cô ấy rồi ân cần hỏi han: "Đàn chị Đại, chị vất vả đi đến đây chắc là đã đói rồi nhỉ? Nào, đừng nói chuyện nữa, ăn cái chân vịt trước đi."
"?" Cô ấy không hề đói bụng, có phải chạy từ tận Đại học Đế Đô đến đây đâu!
Ôn Liễu và Thẩm An hai mặt nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Cuối cùng, cái chân vịt kia vẫn bị Khúc Nhiên ăn hết, vừa ăn còn vừa nghe Tô Tái Tái kể chuyện về bệnh viện.
Nghe được kết cục của nhà họ Mễ, Ôn Liễu không khỏi than thở.
Dù sao bà ấy và Mễ Nghĩa Văn cũng từng là bạn bè.
"Khúc Nhiên, em đừng quá đau buồn..." Ôn Liễu nhìn Khúc Nhiên, vỗ nhẹ mu bàn tay cô ấy tỏ ý an ủi.
Khúc Nhiên lắc đầu, nhìn mọi người rồi nói: "Em chẳng có cảm tình gì với nhà họ Mễ nên chẳng hề đau lòng, chẳng qua mẹ em..."
Cô ấy dừng lại một lát, sau đó mím môi nhìn Ôn Liễu: "Đến lúc đó có lẽ phải làm phiền cô Ôn rồi."
"Chuyện nhỏ." Ôn Liễu cười nói.
Khúc Nhiên là người duy nhất có quan hệ với nhà họ Mễ trong số những người ngồi ở đây, nếu cô ấy không làm sao thì mọi người cũng yên tâm.
Chủ đề nói chuyện lại chuyển sang hội đấu giá, không biết có vật phẩm quý hiếm nào xuất hiện không.
Tô Tái Tái ngồi một bên, vừa nghe mọi người nói chuyện phiếm vừa tháo cái cái vòng tay mà Khúc Nhiên mang về ra rồi bện lại.
Bởi vì Đại Vi rất thích làm đồ thủ công nên mới xem được một nửa đã phát hiện ra điều bất thường: "Hả? Tiểu Tái, hình như em bện sai rồi."
Mẫu bện hoa vừa rồi khác hẳn kiểu Tô Tái Tái đang bện.
“Thật ra bện thế này mới đúng." Tô Tái Tái giải thích, cô cũng không ngẩng đầu lên, nói xong thì dừng lại một lát mới chỉ vào một chi tiết rồi giải thích cho Đại Vi: "Đàn chị nhìn chỗ này và chỗ này xem."
Đại Vi giật mình, liên tục gật đầu.
Cuối cùng, cô ấy xin Ôn Liễu mấy sợi dây thừng bằng sợi bông màu sắc đẹp mắt rồi cùng bện với Tô Tái Tái luôn.
Sau khi một cái vòng tay được bện bằng sợi bông để cầu bình an ra lò, cô ấy lập tức lấy quả chuông nhỏ mang theo bên người ra rồi buộc cái dây vào, con búp bê vải thì được treo lên balo.
Cô ấy thậm chí còn vuốt ve cái chuông nhỏ, nói: "Tao làm nó cho mày đấy, phải ngoan ngoãn nha."
Tô Tái Tái liếc nhìn cái chuông, mặc dù người khác không cảm thấy gì nhưng cô vừa liếc qua đã nhìn thấy một con kumanthong đang co rúm bên trong dần dần thả lỏng.
Cô khẽ mỉm cười, lại tập trung sự chú ý vào vật trong tay mình.
Sau khi đan lại sợi dây tay, Tô Tái Tái cắt một đoạn chỉ giữ lại cho mình, sau đó trả lại cho Khúc Nhiên.
Làm xong việc này, Nghiêm Thanh và Chu Phổ cũng từ ngoài về.
Trên tay còn cầm một chiếc hộp gỗ, mặc dù đã được lau sơ trước khi lấy ra nhưng trên đó vẫn còn rất nhiều bụi bặm.
Nhìn bề ngoài thì chắc là giấu nó trong một chiếc hộp bí mật giống như Phụng Hồng Bác.
Nghiêm Thanh vốn là muốn mời mọi người vào nhà, trách để tai vách mạch rừng. Nhưng Tô Tái Tái thản nhiên xua tay tỏ ý không sao xem ở đâu cũng vậy.
"Đừng lo, lần đầu tiên em đến nhà kính của thầy Chu, đã nhờ bốn hình nhân Bé Ngỗng làm giúp trông chừng." Tô Tái Tái ngừng một chút rồi nói tiếp: "Không có vấn đề."
Nhắc đến hình nhân giấy trong nhà kính, không chỉ vẻ mặt của Chu Phổ và Thẩm An có vẻ cay đắng mà ngay cả mặt Nghiêm Thanh cũng "một lời khó nói hết".
Ôn Liễu che miệng cười khúc khích, khiến Đại Vi và Khúc Nhiên rất tò mò.
Ôn Liễu thấy vậy thì nhân lúc Chu Phổ và Nghiêm Thanh mở hộp gỗ mà giải thích đại khái sự việc.
Hóa ra bốn hình nhân Tô Hồng Bảo làm chỉ đơn giản là những thiên sứ nhỏ làm việc.
Sau hội đánh giá đan dược, Chu Phổ từ giáo sư dự bị được lên thẳng giáo sư chính thức của Luyện Đan Viện, ngoài việc tăng chương trình học, còn cùng Nghiêm Thanh bận rộn chuyện của thầy Quách Thành.
Hầu hết việc chăm sóc nhà kính trong thời gian này đều được giao cho Thẩm An.
Có lẽ là Tô Hồng Bảo căn dặn chăng? Hoặc là mấy hình nhân này làm tốt sẽ có "tính cách" như vậy, tóm lại là rất nhiệt tình và bắt đầu giúp đỡ ngay khi trời tối.
Thẩm An bị hình nhân lặng lẽ âm thầm xuất hiện phía sau mình, sợ nhảy dựng lên.
Không chỉ có anh ấy, Chu Phổ và Nghiêm Thanh cũng không ngoại lệ.