Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 69

Unknown Chương 69

Chỉ thấy trên tay cô ta là một khúc xương nhỏ màu trắng, to cỡ ngón trỏ, không phân biệt được là xương của loài vật nào, nhưng... sao nhà họ Bạch lại có thứ đồ như vậy được nhỉ?

Người giúp việc lại nhìn nó một lát, rồi không hiểu tại sao lại cảm thấy ớn lạnh trong người.

Thấy vậy cô ta lập tức ném thứ đồ “phỏng tay” này vào trong túi rác ở bên cạnh.

Thảo nào bà chủ lại căn dặn cô ta phải dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.

Người giúp việc tiếp tục bận rộn thêm một lúc, cho đến khi quét dọn sạch sẽ toàn bộ khu vực xung quanh, cô ta mới gom hết rác vứt ra ngoài.

Có điều khúc xương trắng bị ném vào túi rác lúc nãy đã biến mất không thấy tăm hơi.

Chờ đến lúc phòng khách đã trở nên yên tĩnh, không một bóng người, tiếng chuyển động của đồ vật lại “lộc cộc” vang lên.

Sau khi chuyển động một hồi, lại phát ra âm thanh giống hệt như tiếng viên bi nảy lên rồi rơi xuống nền đất, vang vọng từ phòng khách đến cầu thang, rồi đến hành lang tầng trên.

Cho đến khi cửa nhà bị mở ra và đóng lại, phát ra tiếng “kẽo kẹt” thì âm thanh vừa rồi mới hoàn toàn biến mất.

Giống như mọi tiếng động ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Tô Tái Tái vừa tới, bà nội Bạch đã nở nụ cười rạng rỡ, vươn tay vỗ nhẹ mép giường, trìu mến nói: “Tái Tái à, mau lại đây ngồi đi.”

“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn thoáng qua góc khuất của căn phòng một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà nội Bạch, để cho bà ấy nắm lấy tay mình.

“Bà nội, cháu có cái này muốn tặng cho bà ạ.”

“Ồ! Là cái gì vậy?” Bà nội Bạch nghe thế thì hớn hở ngồi thẳng dậy, dáng vẻ cực kỳ mong chờ.

Dưới cái nhìn tràn đầy mong đợi của bà nội Bạch, Tô Tái Tái lấy đồ từ trong túi ra, tiếp đó xòe tay ra cho bà ấy xem.

“Nó chỉ là một món đồ nho nhỏ thôi, không đáng bao nhiêu cả.”

Thật sự là một món đồ nhỏ mà.

Thứ nằm im trong lòng bàn tay của Tô Tái Tái là một viên ngọc đen giống y hệt như hạt ngọc trên chuỗi hạt mà cô đang đeo.

Tô Tái Tái đã dùng ba sợi chỉ màu đỏ tết lại làm một, xâu viên ngọc đen vào để tạo thành một chiếc vòng tay đơn giản.

Nếu là sạp hàng trên vỉa hè, hẳn chỉ cần tốn năm tệ thôi đã có thể mua được năm chiếc, nói không chừng còn được tặng thêm một món quà nữa.

Nhưng chính chiếc vòng dây chỉ rẻ tiền như thế này lại khiến bà nội Bạch cười tươi roi rói, thậm chí lúc nghe Tô Tái Tái nói “Không đáng bao nhiêu tiền”, bà ấy lập tức lườm cô một cái, nhưng không hề có ý trách móc mà vui vẻ nói: “Cái gì mà đáng giá hay không đáng giá chứ, quan trọng là tấm lòng của người tặng thôi.”

Bà nội Bạch dừng lại một lát rồi chủ động đưa tay ra, cười híp mắt thúc giục: “Nào, cháu đeo vào cho bà đi.”

Tô Tái Tái gật đầu, lấy vòng đeo vào cổ tay trái giúp bà nội Bạch, tiếp đó cô nhéo nhẹ viên ngọc đen một cái rồi mới rút tay lại, nhìn sang bà ấy: “Bà nội ơi, nếu sau này bà không muốn đeo nữa thì có thể bỏ nó vào giỏ xách ạ, miễn là bà luôn mang theo bên người là được.”

“Cháu đang nói cái gì vậy? Đồ mà cháu tặng cho bà, bà phải luôn đeo trên tay chứ.” Bà nội Bạch vui vẻ sờ chiếc vòng dây chỉ.

“Dạ, vậy... lần sau cháu sẽ mang những món đồ khác đến tặng bà nữa nhé.” Tô Tái Tái gật đầu, nói xong thì khựng lại vài giây rồi bổ sung thêm một câu: “Đều là mấy món đồ không đáng giá ạ.”

Lệ quỷ vạn ác đang ngụy trang thành viên ngọc đen, bị nói là không đáng giá, hơn nữa còn nói đến hai lần: ...

... Cho nên tình yêu sẽ biến mất có phải hay không?


Bình Luận (0)
Comment