Nó không còn là bé cưng đáng yêu nhất của cô nữa rồi đúng không?
Mười chín viên ngọc đen còn đang nằm trên tay của Tô Tái Tái: …
Nếu bà nội Bạch mà không có ở đây thì bọn nó đã biến trở lại nguyên hình, rồi đánh cho viên ngọc đen đang giả vờ dễ thương này một trận tơi bời lâu rồi.
Không nghe thấy tất cả chúng nó đều không đáng giá như nhau sao?!
Đám lệ quỷ trong động lệ quỷ vạn ác: Ôm nhau khóc ròng.
Tô Tái Tái cảm thấy có chút buồn cười, cô vươn tay nhéo viên ngọc đen trên tay bà nội Bạch thêm một cái, sau đó rụt tay về sờ chuỗi hạt trên tay mình.
Rõ ràng chỉ cần tùy ý vứt một con ra thôi cũng đủ khiến người ta đau đầu, thế mà cứ phải cố tình giả vờ bất lực, đáng thương cho bằng được.
Thật sự là…
Tô Tái Tái âm thầm lắc đầu.
Cô ngước mắt nhìn sang đám oán khí đang run rẩy trốn trong góc tường kể từ khi cô bước vào phòng bệnh cho đến nay, sau đó lại nhìn về phía bà nội Bạch, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi cất lời.
“Bà nội ơi, vừa rồi khi cháu mới bước vào cửa, thấy bà có vẻ không được vui lắm, chẳng lẽ là do hôm nay cháu đã đến muộn sao?” Tô Tái Tái nói tiếp: “Thế lần sau cháu sẽ tới sớm hơn ạ.”
“Sao có thể chứ!” Bà nội Bạch mỉm cười vỗ vào tay cô, thở dài một tiếng, đáp: “Cháu đến lúc nào bà cũng vui cả.”
Bà ấy im lặng trong giây lát, như là suy nghĩ đến điều gì, nụ cười trên gương mặt dần dần vụt tắt, sau đó bà ấy nói: “Cho dù bà có không vui đi nữa thì cũng là bởi vì người khác thôi.”
Tô Tái Tái nhìn bà nội Bạch một cái, không vòng vo tam quốc mà thẳng thắn nói: “Là vì đám người Bạch Ngữ Dung đúng không bà?”
Thấy Tô Tái Tái chủ động nhắc tới những người đó, bà nội Bạch cũng không cảm thấy việc cô gọi thẳng tên của Bạch Ngữ Dung là có vấn đề gì, mà chỉ vỗ nhẹ vào tay cô rồi gật đầu: “Đúng là có liên quan thật đấy.”
“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu bày tỏ mình đã biết, rồi vớ tay cầm lấy trái cây ở bên cạnh, để cho bà nội Bạch nắm lấy cánh tay còn lại của mình.
Cô cứ như vậy mà thản nhiên ngồi bên giường bệnh, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với bà ấy.
Thái độ và cách cư xử vô cùng tự nhiên của Tô Tái Tái khiến bà nội Bạch vui mừng không thôi.
Điều đó chứng tỏ rằng Tái Tái không hề cảm thấy bị gò bó khi ở bên cạnh bà ấy.
“Đúng rồi bà nội, về chuyện trường học, cháu đã tự mình lo liệu xong xuôi rồi.” Tô Tái Tái vừa ăn trái cây vừa nói với bà nội Bạch: “Bà không cần phải bận tâm nữa đâu.”
“Cháu đã tự mình lo liệu xong rồi sao?” Bà nội Bạch có hơi ngạc nhiên, vẻ mặt giống y hệt như khi Hứa Tần Nhã nghe thấy tin này vậy.
Có điều giây tiếp theo, xuất hiện trên khuôn mặt của bà nội Bạch không phải là vẻ giễu cợt, mà là niềm hạnh phúc và sự tự hào.
Bà ấy nắm lấy tay của Tô Tái Tái, vừa gật đầu vừa liên tục vỗ nhẹ vào tay cô, không tiếc lời khen ngợi: “Xét về năng lực thì cháu giống y chang như ông nội của cháu vậy đó! Có thể tự mình tìm được trường học cho mình. Tốt, rất tốt!”
Bà nội Bạch khen ngợi không dứt lời, sau đó ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Mà này Tái Tái à, ngôi trường mà cháu kiếm được… không phải bà không tin cháu, chỉ là trong lòng bà, cháu xứng đáng được học ở ngôi trường tốt nhất.”
Ngôi trường tốt nhất ư?
Tô Tái Tái nghe xong thì ngừng nhai đồ ăn trong miệng, quay đầu nhìn về phía bà nội Bạch, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Bà nội ơi, ngôi trường tốt nhất là trường nào thế ạ?”
Chẳng lẽ không phải là trường Đại học Đế Đô mà Ngô đại sư đã nói sao? Nếu thật là vậy thì cô sẽ nhắn tin cho Tiền Tam - người luôn lẽo đẽo đi theo tiểu sư điệt và gọi cô là “tiểu sư thúc”, nhờ cậu ấy sắp xếp lại cho cô là được.