Tô Tái Tái thầm nghĩ không có gì đáng lo ngại cả.
Vừa mới suy nghĩ xong thì bà nội Bạch đã mỉm cười sờ mặt cô, cưng chiều nói: “Đứa ngốc này, không phải lần trước bà nội đã nói với cháu rồi sao? Là trường Đại học Đế Đô đó.”
“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu đáp: “Thì cháu sắp vào học ở Đại học Đế Đô mà nội.”
“Cháu đừng lo, bà nội đã... hả?!” Bà nội Bạch vừa nói được nửa câu thì khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt “Vừa rồi bà không nghe rõ lắm!”
“... Tái Tái à, cháu vừa mới nói cái gì?”
“Cháu nói là ngôi trường mà cháu sắp vào học là trường Đại học Đế Đô đó ạ.” Tô Tái Tái ngoan ngoãn lặp lại lần nữa.
Cô dừng vài giây rồi bổ sung thêm: “Hình như là đã chính thức được nhận vào rồi thì phải? Chắc là trong hai ngày tới sẽ nhận được giấy báo trúng tuyển đó nội.”
Trên đường đến bệnh viện, Ngô Lục Lục mới nói chuyện điện thoại với cô xong.
Việc đầu tiên mà Ngô Hạo - cháu trai của Ngô Lục Lục làm sau khi đến thành phố C là chạy đi tìm ông ấy, nhìn thấy ông ấy sống ở một nơi như vậy, làm sao mà anh ấy có thể nhịn được.
Thêm nữa là Ngô Thẩm Văn đã hơn mười năm chưa gặp đứa em trai này rồi, vì thế sau khi nhận được cuộc gọi từ con trai, Ngô Thẩm Văn đã lập tức đập bàn và yêu cầu anh ấy phải “hộ tống” chú của mình trở về thủ đô.
Cho nên đây là cuộc điện thoại mà Ngô Lục Lục đã gọi cho Tô Tái Tái ở tại sân bay trước khi ông ấy bị người của Lục Bộ “áp giải”... à nhầm “hộ tống” trở về thủ đô.
Sau khi bỏ lại một câu “Hẹn gặp lại ở thủ đô nhé, tiểu hữu!”, ông ấy đã bị lôi lên máy bay.
“Đại học… Đế Đô?” Bà nội Bạch có chút ngỡ ngàng, thấy cháu gái vẫn bình tĩnh ngồi gặm trái cây, đầu óc của bà ấy bỗng chốc rối bời.
Im lặng một hồi lâu, bà ấy lại lên tiếng: “Chính thức... được nhận vào học rồi ư?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ là do hôm nay đi cúng bái tổ tiên nên được tổ tiên nhà họ Bạch phù hộ rồi sao?
Đến khi Tô Tái Tái cùng bà nội Bạch trò chuyện thêm một lúc rồi rời đi thì Chu Phổ mới tới.
“Bà Bạch, việc mà bà nhờ tôi... có lẽ tôi không thể giúp được rồi.” Chu Phổ dở khóc dở cười đứng ở một bên.
“Ừm.” Bà nội Bạch gật đầu một cách thản nhiên: “Là vì Tái Tái đã chính thức được nhận vào rồi chứ gì?”
“Ủa?” Chu Phổ thoáng sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần thì sực nhớ ra ban nãy Tô Tái Tái có ghé qua đây: “Bà đã biết hết rồi sao?”
“Phải, vừa rồi lúc Tái Tái đến thăm tôi, có nói chuyện này cho tôi nghe rồi.” Lúc nãy bà ấy còn bị lời nói của Tô Tái Tái làm cho sửng sốt một hồi lâu, hiện giờ nhìn thấy vẻ mặt của Chu Phổ cũng ngỡ ngàng y chang mình, tâm trạng của bà ấy lập tức tốt lên rất nhiều.
“Thật sự là...” Tuy Chu Phổ đến tìm bà nội Bạch là để nói chuyện này, nhưng trên thực tế, ông ấy cũng muốn tự mình xác nhận thêm một lần nữa.
Ngay lúc Chu Phổ khựng lại vài giây như muốn nói điều gì đó thì vô tình nhìn thấy viên ngọc đen trên tay bà nội Bạch.
Sáng hôm nay, khi ông ấy đến phòng bệnh thăm khám còn chưa thấy bà ấy đeo nó, nhưng giờ lại có, ông ấy đoán có lẽ là Tô Tái Tái đã đưa nó cho bà ấy.
Chu Phổ vốn đã vô cùng tò mò về cô bé này, vậy nên tự nhiên cũng cảm thấy thứ mà cô tặng cho bà nội Bạch khá là thần bí.
Nhưng khi nói ra thì tự động đổi thành: “Bà Bạch, món đồ này là do cô Tô tặng bà sao? Có thể cho tôi xem thử không?”
“Được.” Bà nội Bạch cười híp mắt giơ tay ra, lúc Chu Phổ cúi người xuống để quan sát rõ hơn thì bà ấy vừa tự hào vừa đắc ý nói : “Cái này là do chính tay Tái Tái thắt đấy.”