… Không có gì đặc biệt cả, chỉ là một chiếc vòng tay bình thường mà thôi.
Sau khi Chu Phổ đã cẩn thận quan sát và không phát hiện có chỗ nào khác thường, ông ấy đứng thẳng dậy, gật đầu mỉm cười với bà nội Bạch: “Cô Tô không những thông minh lanh lợi mà còn khéo tay nữa.”
“Đương nhiên rồi, cháu gái của tôi mà.” Bà nội Bạch rất vui khi có người khen ngợi Tô Tái Tái.
... Dù chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
“Bà Bạch, sao cô Tô đột nhiên lại...”
Tuy Chu Phổ còn chưa nói hết câu, nhưng bà nội Bạch đã ngầm hiểu ý của ông ấy, bà ấy cũng không định giấu giếm mà mỉm cười giải thích: “Dường như cách đây không lâu Tái Tái đã gặp được người nào đó, hơn nữa hai người họ còn nói chuyện vô cùng ăn ý. Chắc cũng vì thế mà người đó đã giúp Tái Tái có được tư cách nhập học chính thức tại trường Đại học Đế Đô.”
Quả thật đúng như những gì Chu Phổ dự đoán.
Thắc mắc trong lòng đã được giải đáp, ông ấy cười cảm ơn bà nội Bạch: “Vậy phải chúc mừng bà rồi, đây có thể xem là một cơ duyên của cô Tô.”
“Đúng vậy.” Bà nội Bạch cũng rất vui vẻ, gật đầu rồi lại thở dài: “Chỉ đáng tiếc bây giờ sức khỏe của tôi không được tốt như trước, nếu không thì tôi phải đích thân đến gặp và cảm ơn người đó mới được.”
“Ngày tháng còn dài, có lẽ sau này sẽ có cơ hội thôi.” Chu Phổ cười đáp.
“Đúng thế, chắc chắn sẽ có cơ hội thôi.” Bà nội Bạch cười ha hả nói.
Chuyện của Tái Tái đã được giải quyết xong nên gương mặt của bà ấy trông cũng tươi tắn hơn rất nhiều.
Mà Hứa Tần Nhã và những người khác tạm thời chưa biết chuyện này.
Nếu bọn họ mà biết thì vẻ mặt sẽ như thế nào đây?
Ngày tổ chức buổi tiệc, Tô Tái Tái vừa thức dậy đã nhận cuộc gọi của Tiền Tam gọi tới.
Điện thoại vừa được kết nối, người đối với bên ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ thâm sâu khó dò, rất có phong thái của người tu tiên, giờ đây lại truyền tới tiếng kêu khóc om sòm: [Tiểu sư thúc ơi! Cứu mạng với!]
Tô Tái Tái nghiêng đầu giống như muốn trút bỏ những âm thanh này ra khỏi lỗ tai của mình: “Ông lại làm sao thế?”
Cũng khó trách Tô Tái Tái chẳng thèm để tâm, ai bảo Tiền Tam cứ mười ngày nửa tháng lại gào khóc với cô một lần cơ chứ?
Nhiều năm như thế rồi, đừng nói là cô nghe quen luôn, mà ngay cả gia đình của tiểu sư điệt cũng chết lặng từ lâu rồi.
[Việc lần này thật sự vô cùng khẩn cấp ạ!] Tiền Tam không kêu rên nữa, mà đổi qua dáng vẻ chững chạc nghiêm túc, có điều ông ấy chẳng nghiêm túc được mấy giây thì lại bắt đầu “gào” lên: [Tóm lại giờ chỉ có tiểu sư thúc mới có thể giúp nhà họ Tiền được thôi! Nếu không thì hương hỏa duy nhất của nhà họ Tiền sẽ không còn nữa đâu! Cứu mạng nha!]
“Dừng, dừng lại. Ông im lặng cái đã.” Tô Tái Tái nhanh chóng để điện thoại ra xa một chút, đồng thời ngăn cản Tiền Tam tiếp tục nói.
Chờ khi ông ấy yên lặng rồi cô mới nhanh nhẹn nói: “Nói chuyện chính, nếu không tôi sẽ tắt điện thoại để nhà ông không còn hương hỏa gì được nữa.”
Chỗ tốt duy nhất của chiếc điện thoại cũ này là thanh âm vang dội, một khi Tiền Tam ồn ào lên thì tiếng loa ngoài của nó có uy lực lớn hơn hẳn so với điện thoại thông thường.
[… À.] Tiền Tam nghe lời, giả vờ hít hít mũi vài cái rồi một năm một mười kể rõ ràng câu chuyện cho cô nghe.
Sau khi nói xong, ông ấy lại bắt đầu khóc than: [Cho nên tiểu sư thúc phải cứu mạng đấy!]
“Được rồi, được rồi, tôi đã biết.” Tô Tái Tái đau đầu, chờ sau khi đầu dây bên kia không còn giả bộ khóc thút tha thút thít nữa, cô mới nhịn không được mà khinh bỉ: “Người lớn nhà ông làm cái gì đấy hả? Người nào người nấy cũng không nói chuyện võ đức thế kia.”