Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 73

Unknown Chương 73

Mấy chuyện khóc lóc om sòm, đùa giỡn, lười biếng đều đã làm hết rồi, giờ bảo trẻ vị thành niên như cô phải làm sao bây giờ?

Thật là quá đáng mà.

[Hì hì hì…] Tiền Tam không cần mặt mũi mà cười hì, chỉ cần nghe tiếng cười là có thể tưởng tượng được dáng vẻ xoa tay nịnh nọt như ruồi nhặng của ông ấy lúc này: [Tiểu sư thúc, phí cực khổ sẽ ghi vào tài khoản của sư thúc, hay là sư điệt đưa thẳng lên núi đây?]

Lời này còn nghe được.

Tô Tái Tái ngay lập tức không còn cảm thấy mấy người lớn đó không nói võ đức nữa.

“Ông đổi thẳng thành thịt đi, hàng tuần đưa hai xe thịt lên núi cho tôi.” Tô Tái Tái nghĩ rồi nói.

Im lặng một chút, cô bổ sung thêm: “Nhớ nói trước với tiểu sư điệt một tiếng, tới đó có thể đi đường núi, đỡ phải đi đường vòng.”

Thế này thì không cần lo lắng chuyện ăn uống của đám lệ quỷ trong động trong khoảng hai tháng tới rồi.

[Hả? Sao lại mua nhiều thịt như vậy?] Tiền Tam ngây người, thật sự không nhịn được hỏi lại.

Trước đây rất lâu ông ấy đã vô cùng tò mò chuyện này rồi, nhưng mãi vẫn không biết nguyên nhân là gì. Chỉ biết là nhà của tiểu sư thúc ở phía sau núi có một bí mật gì đó vẫn luôn được che giấu.

[Tiểu sư thúc, nhà ở phía sau núi… Tiểu sư thúc nuôi sói hay là nuôi hổ thế?] Tiền Tam nhịn không được hỏi ra.

Sau khi ông ấy nói xong, người ở đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó giọng nói của Tô Tái Tái chậm rãi truyền tới: [Không có việc gì thì ít xem thế giới động vật thôi, tìm hiểu kiến thức về luật pháp một chút đi, cá nhân tự ý nuôi những con con thú đó thì sẽ xảy ra chuyện đấy.]

“Vậy… Không phải là những con đó thì là…?” Tiền Tam vô cùng tò mò, ông ấy thấy mình hỏi tới Tô Tái Tái cũng không tức giận, nên lại tiến thêm một bước, thăm dò thêm một chút.

[Chỉ là một vài thú cưng nhỏ mà thôi, ông đừng có suy nghĩ nhiều.] Tô Tái Tái nói rất tùy ý, khiến Tiền Tam nghe xong thì dấu chấm hỏi bay đầy đầu.

Tiểu sư thúc à, cô nói nghe một chút xem, có thú cưng nhà nào mỗi một tuần tiêu tốn hết hai xe thịt không hả?

Cô đừng bởi vì số tuổi ông ấy nhỏ mà tính lừa gạt cho qua thế chứ!

[Được rồi, tôi đi giải cứu hương hỏa nhà ông đây. Cúp mày nhé.] Tiền Tam còn chưa kịp nói gì thì Tô Tái Tái ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại rồi.

Tiền Tam cầm điện thoại, ngây ngốc một lát, chớp chớp mắt mấy cái sau đó mới nhét điện thoại vào trong áo đạo sĩ, hơi vung phất trần trong tay lên, để nó nằm vắt lên cánh tay mình rồi mới chậm rãi ung dung đi về phía tiền điện.

Trên đường đi có không ít người mặc áo đạo sĩ, bọn họ trông thấy Tiền Tam thì đều dừng bước, cung kính lui qua một bên, sau đó gọi một tiếng “Đạo trưởng” rồi cung kính tiễn ông ấy rời đi, xong hết tất cả, bọn họ mới quay lại làm tiếp việc của mình.

Trên mặt Tiền Tam vẫn là vẻ thanh cao thoát tục, hơi gật gật đầu với mọi người, nhưng trong lòng lại không ngừng suy đoán muốn biết sau núi có gì.

Rốt cuộc đó là thứ gì chứ?

Không phải sói hay hổ báo thì còn loài động vật nào có thể ăn nhiều thịt như vậy được hả?

Tiền Tam lắc đầu, mắt thấy tiền điện đang ở trước mặt, lúc ông ấy thu hồi tâm tình chuẩn bị đi vào trong thì ánh mắt lơ đãng nhìn lướt qua lò luyện đan cao tầm ba người để ở bên ngoài.

Đỉnh lò luyện đan chỉ lộ ra một chút là thần tiên và Phật tử ẩn trong mây mù. Ở giữa lò luyện đan là thế gian muôn màu, từ bậc vua chúa cho tới gia đình giàu có, rồi sang tới bách tính nghèo khổ, sau đó là súc sinh. Ở dưới cùng, miêu tả ba chân của lò luyện đan là ác quỷ.


Bình Luận (0)
Comment