Ác quỷ… Hả?!
Trong đầu Tiền Tam có cái gì đó lóe lên, bước chân đang dừng lại đột nhiên lại lần quay người nhìn về phía lò luyện đan.
“Quỷ không phải là người. Nó hút hồn phách đã được tinh luyện để trở thành ác, ác sống trăm năm trở thành lệ, lại sống thêm trăm năm thì trở thành lệ quỷ vạn ác. Nó ăn máu thịt và hồn phách đã được tinh luyện, vô cùng tàn độc. Gặp quỷ thì nên hàng, gặp ác thì nên đấu, nhưng nếu gặp phải lệ quỷ vạn ác… Chỉ nên chạy.”
Tiền Tam đứng đó, đột nhiên nhớ lại một đoạn văn mà bản thân đã từng đọc qua.
Ông ấy ngây người một lát rồi mới thì thào lẩm bẩm nói: “Không phải chứ…”
Tiểu sư thúc à, rốt cuộc người nuôi bao nhiêu cái đồ chơi này thế?
Tiền Tam nhớ lại hồi trước ông ấy còn muốn tìm hiểu cho rõ rốt cuộc là gì, tự trách sự dốt nát của bản thân, bất tri bất giác mà rùng mình một cái.
*****
Ở chỗ khác, Tô Tái Tái thu dọn đồ đạc một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài, “cứu vớt” hương hỏa duy nhất của nhà họ Tiền.
Theo lời Tiền Tam nói, hôm nay anh cả ông ấy gọi điện thoại tới, nói là Tiền Nguyên Nguyên nhận được chiến thư của người ta, muốn đánh với người ta một trận đấu đen, bất kể sống chết.
Tiền Tam tranh thủ bốc một quẻ, không ngờ lại là quẻ đại hung.
Ba Tiền và Tiền Tam đều không có cách nào quản chế Tiền Nguyên Nguyên, không quản được thằng nhãi ranh này. Không còn cách nào khác, chỉ đành phải mời Tô Tái Tái giúp đỡ.
“Đây đều là vì khi còn nhỏ quá cưng nhiều, không dạy dỗ cho tốt, nên bây giờ không quản được, chỉ có thể nhờ người ngoài tới quản con mình.” Tô Tái Tái lắc đầu thở dài, cô vừa kéo cửa phòng ngủ ra, giọng điệu mỉa mai nói với người giấy nhỏ và chuỗi hạt bằng ngọc.
Cô vừa mở cửa ra thì dường như đã cảm nhận được gì đó, nên “Hả?” một tiếng.
Một giây sau, một cái bóng đen xông vào phòng ngủ của Tô Tái Tái, giống như thể sau lưng có thứ gì đó đáng sợ đang truy đuổi bóng đen đó vậy.
Tốc độ của bóng đen rất nhanh, nhanh tới nỗi nếu người bình thường đụng trúng thì sẽ chỉ cho rằng bản thân đang hoa mắt thôi.
Nhưng đó là đồ Tô Tái Tái mang về, tất nhiên cô nhận biết nó. Điều khiến cô nghi ngờ là đột nhiên lại có thêm những đồ vật khác.
Bóng đen vừa chạy trốn tới chỗ phòng ngủ của Tô Tái Tái, trên hành lang lập tức có một vật khác nhanh chóng vọt tới, dường như đuổi theo ngay sau lưng, nó chẳng thèm nhìn Tô Tái Tái mà muốn chạy qua khỏi người cô, xông vào trong phòng.
Đáng tiếc, nó mới vừa tới chỗ cửa đã đụng phải kết giới vô hình, cả người bị bắn ngược ra hành lang.
Đúng lúc này có hai người giúp việc đi lên lầu, nhìn thấy Tô Tái Tái đứng ở ngoài cửa thì mở miệng muốn gọi, rồi đột nhiên bọn họ đồng thời cảm thấy đau nhức, cùng nhau vươn tay ra che lỗ tai đang đau nhói lại.
Nhưng cơn đau nhói này rất ngắn, gần như chỉ một giây sau đã giảm đi.
Việc này khiến người giúp việc hơi mờ mịt, chậm rãi thả tay xuống. Bọn họ phát hiện người bên cạnh cũng có hành động giống như mình thì nghi ngờ nhìn đối phương, hai mặt nhìn nhau.
Mãi tới khi có tiếng đóng cửa vang lên, hai người họ mới hoàn toàn hồi hồn, lại một lần nữa nhìn về phía phòng ngủ của Tô Tái Tái đã được đóng cửa.
“Xin chào.” Tô Tái Tái mỉm cười chào hỏi hai người họ.
“Vâng… Xin, xin chào…” Người giúp việc hơi ngơ ra, cho tới tận khi Tô Tái Tái đi lướt qua bọn họ rồi, một người trong số đó mới đột ngột hoàn hồn, rồi giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô ta hỏi: “Cô Tô có cần chúng tôi chuẩn bị đồ ăn sáng không?”