“À, không cần đâu.” Tô Tái Tái tùy tiện xua tay: “Hôm nay không phải các cô bận rộn nhiều việc sao? Cứ làm việc tiếp đi, không cần để ý tới tôi.”
Nói xong cô lại vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Sau khi cô đi rồi, người giúp việc mới ngơ ngác quay qua nhìn bạn mình vẫn còn đang sững sờ, nghi ngờ hỏi: “Lúc nãy… Có có nghe được tiếng động gì không?”
“Tiếng động á?” Người đó nhìn đối phương rồi lắc đầu nói thêm: “Nhưng mà lỗ tai tôi có hơi đau một chút.”
Khựng lại một chút, vẻ mặt cô ta sốt sắng nói: “Không được, tôi phải tranh thủ đi bệnh viện khám xem thế nào.” Cô ta mới hơn hai mươi mà đã ù tai thì không ổn đâu!
Nhưng mà… Tai đúng là có hơi đau một chút.
Người giúp việc thấy vẻ mặt người bên cạnh không giống giả vờ, cô ta lập tức cảm thấy lúc nãy cô ta mang máng nghe thấy tiếng con nít khóc nỉ non, tiếng con nít thét lên… Dường như đều là nghe lầm cả?
… Thật kỳ lạ.
“Cô sao thế? Đi nhanh lên chứ. Cô chủ vẫn đang chờ chúng ta đó.” Cô ta thấy bạn mình cứ đứng im ở đó, bộ dáng suy nghĩ viển vông thì nghi ngờ hỏi lại.
“Hả, à, được rồi.” Lúc này đối phương mới giật mình hoàn hồn mà đuổi theo.
Hai người bọn họ tiếp tục đi lên lầu ba.
Lầu ba có một phòng khách nhỏ, đó là căn phòng ông chủ bà chủ đặc biệt đưa cho cô chủ dùng, thuận tiện cho cô ta tiếp đón chị em hoặc là bạn học.
Liệu có phải là?
Sáng sớm hôm nay, cô chủ nhà họ Đồng, Đồng Nhược Thiến tới chơi.
Sau khi bọn họ mang trà bánh lên, cô chủ nhà họ Đồng còn nói bọn họ mang tới một lon Cocacola.
“Cô chủ.” Người giúp việc vừa vào phòng đã thấy Đồng Nhược Thiến ngồi bên cạnh Bạch Ngữ Dung rất thân mật, không biết đang nói gì mà cười đùa vui vẻ.
Mãi tới khi bọn họ đi vào phòng hai người kia mới dừng câu chuyện lại, cụp mắt bưng tách hồng trà lên, nhấp môi một chút.
Thái độ hai người họ cao ngạo, giống như thể không muốn để người giúp việc nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ.
“Các cô đi làm việc đi.” Bạch Ngữ Dung đợi một chút mới bỏ tách trà xuống rồi nói.
Sau khi người giúp việc rời đi, chỉ còn lại Bạch Ngữ Dung và Đồng Nhược Thiến, cô ta mới quay qua nhìn Đồng Nhược Thiến, hé miệng cười: “Nhanh nhanh để tớ xem thử có thật sự thần kỳ như lời cậu nói không.”
Đồng Nhược Thiến cũng không lãnh đạm giống như khi đối diện với người ngoài lúc nãy, cô ta cười, bỏ tách trà trong tay xuống, cầm lấy lon Cocacola trên tay rồi nói với Bạch Ngữ Dung: “Tớ mới mang vật nhỏ này từ Bangkok về, còn hơi nghịch ngợm, không biết quy tắc. Cậu tránh xa ra một chút, đừng để nó bắn Cocacola tung tóe lên người cậu.”
“Không sao đâu, dù sao lát nữa tớ cũng phải đổi trang phục khác mà.” Bạch Ngữ Dung cười dịu dàng nói: “Nhanh mở Cocacola đi.”
“Được.” Đồng Nhược Thiến gật gật đầu, có chút hàm ý khoe khoang mà bật mở Cocacola, sau đó lại lần nữa để lon nước lên bàn trà, rồi cho Bạch Ngữ Dung một ánh mắt ý bảo “Nhìn này.”
Đáng tiếc, lon Cocacola không giống như trước đó Đồng Nhược Thiến nói là sẽ không ngừng có bọt khí sủi lên.
Ngược lại, nó lặng yên tới không tin được.
“Cái này…” Đồng Nhược Thiến kinh ngạc, cô ta nhìn lon Cocacola không có bất kỳ phản ứng nào thì cười với Bạch Ngữ Dung một cái rồi nói: “Chắc là vì tớ chưa cắm ống hút đấy.”
Cô ta vừa nói vừa cắm ống hút vào lon.
Nhưng lon Cocacola trước mắt vẫn y hệt như cũ, như chưa hề được đụng tới, đồng thời nụ cười trên mặt Đồng Nhược Thiến cũng sắp không gắng gượng nổi rồi.
Bạch Ngữ Dung nhìn thấy thì cụp mắt xuống để che giấu thần sắc trong đáy mắt, cô ta cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, rồi lại lần nữa đặt xuống bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Đồng Nhược Thiến, vẫn là dáng vẻ tiểu thư khuê các thường ngày.