Nói xong ông ta buông tay, mặc cho Bạch Ngữ Dung lại ngã xuống đất, sau đó nói với giọng trịch thượng nhìn xuống lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ cháu không có cơ hội rời khỏi đây một lần nữa, nhưng bây giờ thì khác, cháu đã có chút giá trị mới rồi."
Ông ta vừa nói lời này, Bạch Ngữ Dung bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phụng Hồng Bác đôi mắt sáng rực.
Phụng Hồng Bác thấy thế cười gằn nói tiếp: "Đi theo ông."
Nói xong, mặc kệ Bạch Ngữ Dung có theo kịp không đã xoay người bước thẳng ra ngoài.
Đây là cơ hội duy nhất của cô ta!
Có lẽ là ý chí sinh tồn, hoặc là muốn thoát khỏi căn phòng có vẻ sạch sẽ nhưng lại nồng nặc mùi máu này. Tóm lại Bạch Ngữ Dung vừa phải dựa vào bàn mổ mới có thể đứng lên lại nhanh chóng đứng dậy loạng choạng đuổi theo Phụng Hồng Bác.
Nhưng Phụng Hồng Bác vừa đi ra, quản gia đã gõ cửa đi vào.
Bạch Ngữ Dung đang khoe thân không ngờ trong thư phòng ngoài Phùng Hồng Bác còn có người khác, cô ta sợ hãi hét lên rồi lập tức ngồi xổm xuống sau ghế, hy vọng có thể che chắn một chút cho mình.
Nhưng mà quản gia cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ khép mắt cúi người với Phụng Hồng Bác: "Ông ba, ông gọi tôi."
"Ừ." Phụng Hồng Bác trả lời vừa lật xem cuốn sách của nhà họ Hứa, chỉ vào Bạch Ngữ Dung và nói: "Chăm sóc cho tốt."
"Đã rõ." Quản gia trả lời xong mới nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, mặt không thay đổi lạnh nhạt nói: "Cô Ngữ Dung, mời."
"Tôi..." Bạch Ngữ Dung ấp úng, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải cầu cứu Phụng Hồng Bác vừa mới bạo hành mình: "Ông, ông ba, có thể cho cháu một bộ quần áo được không..."
Lời này vừa nói ra, Phụng Hồng Bác chưa kịp nói gì thì quản gia đã lên tiếng trước.
"Cô Ngữ Dung." Giọng nói ông ta rất bình tĩnh thậm chí bình tĩnh đến mức lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn.
Đến khi Bạch Ngữ Dung nhìn về phía ông ta lần nữa thì mới nói tiếp: "Cô yên tâm, cho dù cô thế này đi loanh quanh trong nhà họ Phụng thì cũng sẽ không có ai nhìn cô lần hai đâu."
Dừng một chút, quản gia lại làm ra tư thế "mời" nói: "Xin đừng lãng phí thời gian của ông ba, thưa cô Ngữ Dung."
Bạch Ngữ Dung ngơ ngác, xấu hổ và giận dữ không thôi.
Cô ta nhìn Phụng Hồng Bác thì phát hiện Phụng Hồng Bác vẫn đang chăm chú nghiên cứu cuốn sách đó, tựa hồ không hề nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và quản gia, lúc này cô ta mới cắn môi, hai tay ôm ngực từ từ đứng dậy.
Cúi đầu, che tầm mắt bằng mái tóc dài buông xõa hai bên. Hy vọng rằng bằng cách tự lừa dối mình, có thể làm cho bản thân... bớt nhục nhã hơn.
Khi cô ta theo quản gia ra khỏi phòng đọc sách, đi dọc hành lang dài về phía căn phòng dưới sự dẫn đường của ông ta.
Bạch Ngữ Dung mở to hai mắt, có thể rõ ràng cảm giác được trong lòng có thứ gì đó đang dần dần sụp đổ.
Ngay cả sau khi quản gia dẫn cô ta vào phòng ngủ, cô ta vẫn còn ngơ ngác.
Cứ như vậy ôm lấy bản thân, rụt cổ lại cúi đầu.
Giọng nói lạnh lùng của quản gia vang lên ngoài cửa: "Cô nghỉ ngơi cho tốt nhé! Cô Ngữ Dung, lát nữa sẽ có người mang thức ăn đến cho cô. À, từ hôm nay trở đi, khi cô ra vào sẽ có hai vệ sĩ của nhà họ Phụng đi theo."
Quản gia dừng một chút, sau đó lạnh lùng cười nói: "Sau này, hai người họ sẽ thường xuyên nhắc nhở cô, những nơi nào có thể đi, những nơi nào... Không thể đi!"
Nói xong quản gia đóng cửa đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Bạch Ngữ Dung luôn đứng đó cúi đầu.
Mãi cho đến khi chỉ còn lại mình cô ta trong phòng, xung quanh trở nên yên tĩnh, Bạch Ngữ Dung dường như mới dần tỉnh táo lại, bắt đầu run nhẹ càng ngày càng run rẩy dữ dội hơn. Thậm chí không thể đứng vững từ từ ngồi xổm xuống đất.
Cô ta ôm lấy mình, cơn đau dường như không thể kìm nén được phát ra từ sâu trong cổ họng. Nằm trên mặt đất khóc một lúc, cô ta mới từ từ đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Bạch Ngữ Dung tạt nước lên rửa mặt, ngay lúc cô ta đang định quay người đi về phía phòng tắm, cơ thể cô ta đột nhiên cứng đờ sau khi nhìn qua gương, đôi mắt từ từ mở to, quay lại nhìn gương.
Ở độ tuổi mười tám mười chín, làn da lẽ ra phải ở trạng thái tốt nhất, nhưng bây giờ... Bạch Ngữ Dung nhìn chằm chằm vào mình trong gương, đôi bàn tay run rẩy chậm rãi chạm vào khóe mắt, sau khi xác nhận đó là nếp nhăn, Bạch Ngữ Dung "A..." lên một tiếng.
Cố gắng lau đi nhưng không chỉ ở khóe mắt, nếu nhìn kỹ còn có những nếp nhăn mờ nhạt quanh miệng cô ta!
Điều này khiến cả cơ thể Bạch Ngữ Dung run rẩy.