Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 691

Unknown Chương 691

Cô ta chẳng có gì cả, lẽ nào ngay cả vẻ ngoài duy nhất cũng mất luôn ư?!

"... Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?!" Bạch Ngữ Dung nhìn bản thân già hơn mười tuổi trong gương, khóc nức nở gào to với bản thân trong gương.

Gào thét nửa chừng đột nhiên nhớ tới lời vừa rồi của Phụng Hồng Bác...

“Cháu đúng là rất hữu dụng.”

"... Hữu dụng." Bạch Ngữ Dung lẩm bẩm câu nói đó, sau đó lại nhìn mình trong gương, tựa hồ cuối cùng cũng đoán được ý nghĩa thực sự của những lời này.

Chẳng trách, chẳng trách sau khi cô ta học được "Ghi chép về người con gái xinh đẹp" lại không thể luyện ra được bất kỳ loại tiên dược nào.

Chẳng trách...

Sau khi quản gia thu xếp ổn thỏa cho Bạch Ngữ Dung, thì vòng về tìm Phụng Hồng Bác.

Tình cờ nhìn thấy Phụng Hồng Bác mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, vẻ ngoài tràn đầy năng lượng của ông ta hoàn toàn khác với dáng vẻ đẫm máu khi nãy.

"Ông ba."

"Ừ, đã thu xếp ổn thỏa cho Bạch Ngữ Dung chưa?" Phụng Hồng Bác vừa bước ra ngoài vừa hỏi.

Quản gia đi theo sau ông ta gật đầu: "Đã giải quyết xong, ông ba yên tâm. Bây giờ ông muốn đến Hội đấu giá sao?"

"Ừ." Phụng Hồng Bác gật đầu, vừa định nói thêm gì nữa thì thấy vệ sĩ của nhà họ Phụng đến gần tạm thời không nói nữa nhìn người vừa đến cùng quản gia.

"Ông ba." Đối phương cúi đầu với hai người Phụng Hồng Bác.

"Có tin tức của Đan Hồng cấp hai rồi?!" Hai mắt Phụng Hồng Bác sáng rỡ, nhìn vệ sĩ hỏi.

Vệ sĩ lắc đầu, Phụng Hồng Bác thấy vậy thì khuôn mặt lập tức u ám, nhìn anh ta chằm chằm: "Vậy cậu về làm gì? Sao không thừa dịp đêm nay ra tay như đã nói đi?!"

Nhỡ Mễ Ông Thanh đút đan dược cho Mễ Nghĩa Văn hoặc Mễ Nhã thì đã trễ rồi.

Vệ sĩ cười khổ, dưới áp lực vội vàng giải thích sự việc: "Ông ba, Mễ Nhã đã bóp chết Mễ Nghĩa Văn, khi bắt Mễ Ông Thành làm con tin thì không cẩn thận ngã xuống lầu chết rồi."

"Chết rồi?!" Phụng Hồng Bác sửng sốt, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.

Nhưng những người này có chết hay không cũng không liên quan gì đến ông ta, sau khi tỉnh táo lại, ông ta lập tức hỏi: "Đan Hồng cấp hai thì sao? Đan Hồng cấp hai ở đâu?! Trong tay Mễ Ông Thành à?"

"Không phải." Vệ sĩ bị Phụng Hồng Bác túm lấy cổ áo lắc lắc, nhanh chóng nói rõ ràng: "Có thuộc hạ nhìn thấy Tô Tái Tái đã nhặt lên."

Nghe thấy lời này, Phụng Hồng Bác hơi mất tập trung, buông vệ sĩ ra lẩm bẩm: "Tô Tái Tái, lại là con nhỏ Tô Tái Tái đó!"

"Còn một chuyện nữa." Vệ sĩ sờ sờ cổ họng nói: "Tôi nghe nói... hình như phó viện trưởng Quách đã tỉnh lại."

Phụng Hồng Bác quay phắt qua nhìn vệ sĩ, trợn to mắt: "Cái! Gì?!"

Sao ông ta tỉnh lại được?

"Nhanh!" Phụng Hồng Bác không đi đấu giá nữa mà xoay người đi về, vừa đi vừa nghiêm nghị nói với quản gia và vệ sĩ: "Lập tức bố trí người xử lý Quách Thành. Khiến ông ta..."

Phụng Hồng Bác đưa tay ra bóp răng rắc: "... Vĩnh viễn không nói được."

Ông ta sắp phải phùng cửu, cơ thể Phụng Cảnh cũng gần như đã sẵn sàng.

Không được phép xảy ra rủi ro vào thời điểm này!

"Rõ!" Quản gia nghe xong lập tức gật đầu: "Tôi sẽ cho người xử lý ngay."

Nói xong nháy mắt với vệ sĩ rồi cả hai vội vàng rời đi.

Phụng Hồng Bác đợi hai người rời đi, nghĩ đến Phụng Cảnh thì lập tức quay người đi về phía phòng ngủ của cậu bé.

Vừa đi vào, vệ sĩ ở hai bên cửa lập tức gọi một tiếng "Ông ba" rồi chủ động mở cửa cho Phụng Hồng Bác vào.

Hoàn toàn khác với thái độ của Bạch Ngữ Dung lúc mới đến.

Đợi sau khi Phụng Hồng Bác đi vào, vệ sĩ lại nhanh chân nhẹ tay đóng cửa lại.

Sau khi Phụng Hồng Bác vào phòng Phụng Cảnh, tìm kiếm một lúc rồi đứng trước tủ quần áo.

Mỉm cười từ từ kéo ra, dùng giọng yêu thương nói: "Phụng Cảnh bé nhỏ của ông lại trốn ở đâu rồi...?"

Khi cánh cửa tủ được mở ra, Phụng Cảnh dần dần hiện ra đang ngồi bên trong, ôm một con gấu bông với khuôn mặt vô cảm và đôi mắt trống rỗng.

Đứa trẻ vốn nghịch ngợm đến mức được gọi là nhóc nghịch ngợm, giờ đây lại giống một con búp bê xinh đẹp không có linh hồn mà chỉ có thân xác.

Nhưng Phụng Hồng Bác dường như không nhận thấy sự kỳ lạ của Phụng Cảnh, hoặc có lẽ ông ta đã sớm biết sự kỳ lạ của Phụng Cảnh.

Ông ta "Ôi?" lên một tiếng rồi khom lưng bế cậu bé ra.

Vừa ôm vừa nói: "Sao cháu lại ngủ ở đây vậy? Ông ba đưa cháu lên giường ngủ được không nào?"

Đang định quay người lại thì chợt nhận ra có một chút lực cản, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy vẻ mặt của Phụng Cảnh, ánh mắt trống rỗng nhưng tay lại kiên quyết giữ chặt cửa tủ không buông ra.


Bình Luận (0)
Comment