"Hả?" Phụng Hồng Bác nhướng mày, sau khi quan sát kỹ lại Phụng Cảnh thì gật đầu hài lòng: "Đúng là vật chứa tốt, vậy mà còn giữ được một chút ý thức, không tệ không tệ. Nhưng mà..."
Vừa nói Phụng Hồng Bác vừa đặt Phụng Cảnh xuống đất, với một nụ cười kỳ lạ trên môi lấy ra một cây kim bạc và nói với cậu bé: "Nếu không loại bỏ tất cả những suy nghĩ còn sót lại của cháu, sau này ông sẽ gặp rắc rối mất."
Cây kim bạc mảnh khảnh hiện rõ trong mắt Phụng Cảnh, mặc dù Phụng Hồng Bác cầm châm hướng về phía đầu mình, khuôn mặt của cậu nhóc vẫn không có biểu cảm gì, giống như một con búp bê.
Nhưng trong đôi mắt không chớp lại có những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhỏ xuống sợi dây thu hồn cậu bé trên tay ông ta.
Ngoài cửa, ở nơi mà vệ sĩ không chú ý, bà Phụng - Bối Trân lén lê cơ thể ốm yếu của mình ra ngoài, đột nhiên cảm thấy đau nhức ở thái dương như thể có thần giao cách cảm.
Đôi mắt của bà ấy tối sầm, choáng váng một lúc mới ổn định được bản thân mà không ngất xỉu và ngã xuống đất.
"Tiểu Cảnh..." Bối Trân che miệng nức nở.
Bà ấy chưa bao giờ là kẻ ngốc, nhưng mà lại bị Phụng Hồng Bác lừa dối nhiều năm như vậy.
Nếu bà ấy vẫn không hiểu tại sao mình lại rơi vào trạng thái này, vậy thì bà ấy đúng là đã sống uổng phí ngần ấy năm rồi!
Nhưng... phải làm gì mới được đây?
Bà ấy có thể làm gì bây giờ?
Bối Trân cắn môi dưới, đến khi đôi môi trắng bệch rỉ ra một vệt máu, sau đó bà ấy đột nhiên mở mắt ra, như nghĩ ra điều gì, quay người bám vào tường đi về hướng ngược lại.
Có lẽ... Có lẽ nhà họ Chung...
Tiểu Cảnh, con nhất định phải đợi mẹ!
Đấu giá của Hội Huyền Học sẽ bắt đầu trực tuyến lúc tám giờ, kéo dài hai tiếng.
Sau khi nhóm Tô Tái Tái ăn tối xong thì Thẩm An lái xe đến đón, tận dụng thời gian trên đường đi để giải thích việc sắp xếp của hội đấu giá Huyền học cho Ôn Liễu, cô và cả Đại Vi.
Hội đấu giá thường được chia ra ba giai đoạn sáng trưa tối, mỗi giai đoạn nội dung đấu giá sẽ khác nhau.
Đồ trang sức bằng ngọc, bùa, dược liệu,... sẽ được sắp xếp vào hai buổi sáng và buổi chiều.
Những thứ được bố trí vào ban đêm đa số là đồ hiếm, hoặc chủ yếu là đồ độc ác tàn nhẫn.
Ví dụ như hai thanh kiếm mà họ muốn xem lần này được đồn đại là vũ khí giết người, hơn nữa nó được tìm thấy vào đêm khuya, vừa chui từ đất lên đã làm người khác đổ máu, cho nên được đưa ra đấu giá vào ban đêm.
Đại Vi gật đầu: "Thì ra là vậy."
Dừng một chút lại tò mò nói: "Có ai bán đấu giá hạt ngọc quỷ không? Hay là mấy món đồ của quỷ ấy."
"Cái này à..." Ôn Liễu cười trêu chọc Đại Vi: "Em nghĩ ai cũng có thể lấy được hạt ngọc quỷ dễ dàng giống Tiểu Tái à? Về phần đấu giá quỷ... Lúc đầu cũng có xuất hiện lác đác, nhưng cũng giống như hạt ngọc quỷ chỉ có thể gặp không thể cầu, cho nên dù có cũng chỉ là những mảnh của hạt ngọc quỷ, hoặc là quỷ khí."
Khi Ôn Liễu nói lời này chuỗi hạt ngọc đen trên tay Tô Tái Tái va chạm vào nhau phát ra tiếng động.
Chúng run rẩy.
... Đáng sợ thật, ngay cả quỷ mà mấy người này cũng không tha!
Đúng là ma quỷ hơn cả quỷ!
Tô Tái Tái nhịn cười, đưa tay chạm vào hạt ngọc đen trên tay.
Trấn an bọn lệ quỷ xong thì xe cũng đã đến địa điểm Hội đấu giá.
Còn khoảng nửa tiếng nữa thì bắt đầu, với cả ba người Nghiêm Thanh vẫn chưa đến, nhóm Tô Tái Tái đành đợi ở khu vực sảnh chờ.
Nhưng vừa ngồi xuống đã có người nhận ra Tô Tái Tái, không ngừng tìm cơ hội để tiến tới chào cô một cách kính trọng hoặc nịnh nọt, nói chung là đủ thứ trò khác nhau.
Nhưng quá nhiều lần như vậy Tô Tái Tái cảm thấy không chống đỡ được nữa.
Dứt khoát nhân lúc Đại Vi muốn đi vệ sinh đạ chủ động nói phải đi cùng cô ấy, bây giờ mới tạm thời tránh xa những người cực kỳ nhiệt tình muốn kết bạn với cô.
Hai người dắt tay nhau đi một lúc, Đại Vi lợi dụng lúc quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện vẫn còn rất nhiều người dõi mắt nhìn theo, cô ấy vội vàng ghé vào tai Tô Tái Tái: "Tiểu Tái, xem ra chúng ta phải chờ trong nhà vệ sinh một lúc rồi."
Nếu không với tình trạng bây giờ, Tô Tái Tái vừa ra chắc chắn lại bị đủ loại người vây quanh mất.
Tô Tái Tái mỉm cười nhìn thấy nhà vệ sinh ngay trước mặt lập tức giục Đại Vi nói: "Chị đi đi, em đợi chị ở ngoài này."
Nói xong thì chỉ về phía trước.
Phía trước là một hành lang dài, có một hành lang khác phân nhánh ở giữa tạo thành hình chữ T chỗ đó cũng là khu vực chờ, vắng vẻ hơn nhiều so với sảnh trước.