Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 693

Unknown Chương 693

Đại Vi gật đầu với Tô Tái Tái, tạm thời tách nhau ra.

Mà Tô Tái Tái cũng đi về phía khu vực chờ, vừa đi vừa xem qua những bức tranh trang trí trên tường.

Vẫn chưa để ý đến Lão Trương vừa nhìn thấy cô đã lập tức lách người chạy trốn.

Sau khi xác nhận Tô Tái Tái chưa để ý đến mình thì mới lén lút đi ra ngoài, nhân cơ hội lẳng lặng lẻn đi từ bên kia.

Đi được một đoạn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Chung Trần Thuận.

Trong lúc chờ kết nối cuộc gọi, ông ta hưng phấn đến mức chống nạnh.

Tốt quá rồi, vốn ông ta còn đang hết đường xoay xở không biết tìm đâu ra tin tức của Tô Tái Tái, bây giờ chẳng phải tự đưa mình tới cửa rồi sao?

Chắc chắn trời cũng giúp ông ta.

Lão Trương vô cùng hưng phấn, nhưng cười làm kéo căng vết sưng trên mắt nên không nhịn được kêu "Ui" một tiếng rồi đưa tay ra chạm nhẹ vào băng gạc.

Dù đã rất cẩn thận nhưng chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến thái dương đau nhói.

Sau khi rời khỏi nhà cũ nhà họ Bạch, Lão Trương chuẩn bị đến bệnh viện nhưng xe mới đi được nửa đường vết sưng đã đỡ hơn nhiều cho nên Lão Trương cũng không bận tâm nhiều, chỉ tìm một phòng khám nhỏ trả mười nhân dân tệ, bôi một ít thuốc mỡ dán băng gạc lên thế là xong.

Thật kỳ lạ rốt, cuộc ông ta bị con gì chích vậy.

Lão Trương buông tay xuống, đến bây giờ vẫn nghĩ mãi không ra.

Đúng lúc đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng kết nối, giọng nói rất thiếu kiên nhẫn của Chung Trần Thuận vang lên.

“Họ Trương kia, tốt nhất là ông có chuyện cần nói!” Chung Trần Thuận đã đến hội đấu giá được một lúc, nhưng bây giờ anh ta đang ở bãi đỗ xe.

Hơi thở của anh ta rõ ràng là không ổn định khi anh ta nghiến răng mắng Lão Trương, không chỉ vậy còn có thể nghe thấy một giọng nữ yêu kiều bên cạnh.

Lão Trương lập tức hiểu ra "Ồ" lên rồi vội vàng cúi đầu với phía bên kia điện thoại liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi giám đốc Chung, làm phiền "cuộc vui" của anh rồi. Tôi cũng chỉ sốt ruột việc anh giao cho tôi hôm nay nên vừa có tin tức của con bé đó là tôi gọi cho anh ngay này."

“Hả?” Chung Trần Thuận nghe xong lập tức nhớ tới khuôn mặt Tô Tái Tái, đẩy người phụ nữ lại đang muốn quấn lên. Khá ngạc nhiên: “Được đó, khá lắm Lão Trương, nhanh vậy đã tìm được người rồi? Ở đâu?"

"Ngay tại buổi đấu giá này luôn." Lão Trương thấy Chung Trần Thuận không tức giận thì vội trả lời.

“Được, bây giờ tôi tới ngay.” Chung Trần Thuận vừa nói xong đã cúp máy ngay mà không đợi Lão Trương nói thêm gì.

Lão Trương sửng sốt một chút, quay đầu nhìn điện thoại đã cúp máy, cười "khà khà" hai tiếng, sau đó khập khiễng trốn sang một bên, giúp Chung Trần Thuận theo dõi động thái của Tô Tái Tái.

Tránh để lát nữa người ta tới thì Tô Tái Tái lại biến mất tăm.

---

Tô Tái Tái ngồi trên ghế sô pha cúi đầu xem điện thoại.

Hơi ngước mắt lên nhưng lại không nhúc nhích.

Ngay sau đó giọng của Chung Trần Thuận vang lên...

"Ồ, là cô à? Đúng là trùng hợp, lại gặp nhau nữa rồi."

Lúc này Tô Tái Tái mới từ từ ngẩng đầu nhìn Chung Trần Thuận, lại nhìn ra Lão Trương ở phía sau, thấy mắt ông ta phải dán băng gạc, hơi nhướng mày như thể nhận ra điều gì đó, sau đó lại dời mắt về phía Chung Trần Thuận: "Có chuyện gì?"

"Ồ, không có gì. Chỉ là cảm thấy hôm trước lúc gặp mặt nhau đã xảy ra một chút hiểu lầm với cô, bây giờ gặp lại muốn giải thích với cô vài lời, nhân tiện xin lỗi."

Chung Trần Thuận vừa nói vừa nhìn về phía Lão Trương.

Lão Trương đứng ở phía sau mấy bước nghe vậy, sửng sốt một lát mới hiểu được ý của Chung Trần Thuận, lập tức chắp tay cúi người từ từ đi tới trước mặt Tô Tái Tái, liên tục nói: "Đúng đúng đúng, là tới đây để xin lỗi cô. Chuyện trước đó thật sự xin lỗi, mong cô tha thứ. Chỉ là không biết..."

Lão Trương dừng một chút, mỉm cười nhìn Tô Tái Tái sau đó nói: "Cô đây họ gì? Tên gì?"

Tô Tái Tái không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn ông ta.

Ngay lúc da đầu Lão Trương tê dại thì nghe cô lên tiếng: "Tôi thấy ông bị chích hình như vẫn chưa học được bài học gì nhỉ? Sao nào? Do tôi ra tay quá nhẹ, nên chích mù mắt mới khiến ông học được cách cư xử đúng mực hơn à?"

Lời này vừa thốt ra, toàn bộ lông tơ trên người Lão Trương lập tức dựng đứng cả hết lên, ông ta trừng to mắt nhìn Tô Tái Tái: "Cô, cô...?!" Một lúc sao mới thận trọng sợ sệt hỏi nửa câu sau: "Cô là ai?"

"Là ai không quan trọng." Tô Tái Tái hơi cụp mắt xuống, không buồn nhìn ông ta và Chung Trần Thuận, tùy ý lướt điện thoại nói: "Dù sao đi nữa, nếu không muốn trở thành thầy phong thủy mù thì dẫn theo tên này cút nhanh đi."


Bình Luận (0)
Comment