Chung Trần Thuận nghe vậy khuôn mặt đang tươi cười của anh ta lập tức u ám.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười độc ác, xông thẳng về phía Tô Tái Tái.
Lão Trương thấy vậy mở to mắt hét: "Đừng..."
Ngay sau đó đã thấy Tô Tái Tái hơi ngả người về phía sau, nhấc chân lên, hơi xoay người ngồi nghiêng trên ghế.
Sau khi gác chân lên tay vịn, cười tủm tỉm nhìn Chung Trần Thuận vồ hụt, lướt qua trước mặt mình đâm thẳng xuống cái nĩa phía dưới.
Tiếng kêu đau đớn và tiếng quần áo bị xé rách đồng thời vang lên, khiến Tô Tái Tái cúi đầu nhìn Chung Trần Thuận sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, nhíu mày: "Ẩy? Các hạ đang làm cái mịe gì đấy?"
"Cô...!" Chung Trần Thuận ngẩng phắt đầu lên, dùng ánh mắt hung ác trừng thẳng về phía Tô Tái Tái: "Con đ..."
Chung Trần Thuận vừa mới lên tiếng đã bị Tô Tái Tái tát vào mặt một cái "Bốp!" khiến anh ta muốn lệch mặt.
"Tôi nhắc nhở anh. Nói sai lời, đắc tội sai người sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng đấy." Tô Tái Tái lắc nhẹ tay phải, thờ ơ nói.
Dừng một chút ngẩng đầu nhìn về phía Lão Trương còn đang ngẩn ngơ đứng ở bên cạnh: "Mau xách anh ta ra ngoài rồi vá quần đi."
Tô Tái Tái nói thêm với Chung Trần Thuận: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn mặc quần rách đáy vậy."
Chung Trần Thuận bị tát cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo lại, vẻ mặt tái nhợt quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Tái Tái thêm lần nữa, nhưng chưa kịp nói thành lời, anh ta đã phải câm miệng dưới bàn tay phải đang giơ lên của Tô Tái Tái.
Sau khi nghĩ một hồi thì thành: "Cô chờ đó!"
Nói xong, anh ta được Lão Trương đỡ lấy, sắc mặt khó coi thậm chí đứng lên cũng khó khăn.
Tô Tái Tái vẫy tay tạm biệt, ánh mắt hơi động rồi lại ngước mắt lên với vẻ mặt "quan tâm": "Đến bệnh viện cấp cứu đi nhé~"
Chung Trần Thuận nghe xong lại trừng Tô Tái Tái một cách dữ tợn, anh ta "Hừ!" một tiếng rồi được Lão Trương giúp đỡ ra ngoài.
Bước chân nhìn qua hơi kỳ lạ.
Trên đường đi tình cờ gặp Đại Vi đang tìm Tô Tái Tái.
"Chung Trần Thuận?! Sao anh lại ở đây?" Đại Vi dừng lại, cau mày nhìn Chung Trần Thuận.
Chung Trần Thuận nhìn thấy mới nhận ra là Đại Vi: "Ra là cô."
Dừng một chút dường như hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn Tô Tái Tái, lại quay đầu nhìn Đại Vi rồi cười lạnh: "Cô ta là bạn của cô à?"
Lời vừa nói lập tức khiến sắc mặt Đại Vi trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Chung Trần Thuận: "Anh muốn làm gì?"
Chung Trần Thuận nghe cô ấy nói vậy sao có thể không hiểu, cười khẩy gật đầu hét lên với Lão Trương đang đỡ mình: "Đi!"
Nhanh chóng rời đi.
Dù không nói một lời nào nhưng vẻ mặt và dáng vẻ của anh ta đều chứa ẩn ý: "Tôi sẽ quay lại."
Đại Vi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chung Trần Thuận, cho đến khi Tô Tái Tái đứng dậy đi đến bên cạnh cô ấy đưa tay vẫy vẫy cô ấy mới hoàn hồn, hét lên "Tiểu Tái" rồi quay đầu nhìn cô.
“Lưu luyến không rời thế à? Không sao đâu, người vẫn chưa đi xa, với cả anh ta bây giờ đi lại cũng khá bất tiện. Chúng ta đi theo trùm bao tải anh ta đánh một trận đi." Tô Tái Tái nói đùa.
Dừng một chút lại nói thêm: "Đánh xong thì về vừa đúng giờ."
Những lời này khiến Đại Vi vừa buồn cười vừa lo lắng. Cuối cùng giậm chân kêu "Ơ kìa", hờn dỗi trừng Tô Tái Tái hỏi: "Tiểu Tái em lại đùa nữa rồi."
"Rõ ràng em rất nghiêm túc luôn ấy." Tô Tái Tái oan ức.
Đại Vi nghe xong thì vội xua tay, như muốn nói "Không nghe em nói bừa", rồi hơi nghiêm nghị nhìn Tô Tái Tái nói: "Tiểu Tái, cái tên Chung Trần Thuận đó không phải người tốt, lần sau không cần khách sáo với anh ta."
"Ừm, được. Em đã nhớ rồi đàn chị Đại." Tô Tái Tái gật đầu trả lời.
"Đi thôi, có lẽ nhóm thầy Nghiêm cũng đến rồi." Đại Vi kéo cánh tay Tô Tái Tái, mỉm cười nói chuyện rồi cùng cô đi đến sảnh chính.
Tô Tái Tái để mặc cô ấy kéo mình.
Nhưng được nửa chừng lại quay đầu hỏi một câu nửa thật nửa giả: "Thật sự không đi trùm bao tải anh ta à?"
Bây giờ gật đầu vẫn còn kịp đấy.
Đại Vi nghe xong lại giận dỗi giậm chân.
Khi hai người trở lại sảnh chính, nhìn về phía nhóm Ôn Liễu, quả nhiên thấy ba người Nghiêm Thanh.
Nhưng ngoài bọn họ không ngờ còn có Ngô Lục Lục và Viên Tuế.
Ngô Lục Lục vốn đang nói chuyện với Chu Phổ, vô tình nhìn thấy Tô Tái Tái lập tức vẫy tay chào cô.
Tô Tái Tái thấy ông ấy thì cũng nâng cằm, sau khi đến gần thì gọi nhóm Nghiêm Thanh đầu tiên, sau đó mới nhìn về phía Ngô Lục Lục nói: "Đại sư Ngô, vừa rồi tôi còn thắc mắc sao lại không thấy ông đâu."