Vội vàng đưa tay bịt miệng lại, vẻ mặt “làm sai chuyện gì đó”, cũng không khỏi thông qua kính chiếu hậu nhìn ra ghế sau xe.
Sau khi phát hiện người ngồi đó vẫn đang rũ mắt lật xem tài liệu trong tay, lúc này mới thầm thở phào.
Sau khi yên lòng, ông ấy lại ngẩng đầu nhìn khung cảnh đường phố trước mặt, chỉ vào một tòa nhà nào đó nói: “Sư tôn nhìn kìa, nơi này chính là Đại học Đế Đô mà tiểu sư thúc đang theo học.”
Tống Khanh nghe vậy, lúc này mới ngước mắt lên, quay sang nhìn về hướng Tiền Tam chỉ.
Chỉ vừa liếc một cái đã mở miệng: “Dừng xe.”
“Hả? À.” Tiền Tam nghe vậy, hơi sửng sốt nhưng rồi cũng làm theo, quay đầu bảo bác tài đang lái xe.
Xe vừa ổn định, ông ấy vội xuống xe mở cửa cho Tống Khanh, nhưng không ngờ ông ấy vừa tháo thắt dây an toàn thì Tống Khanh đã xuống xe trước luôn rồi.
“Sư tôn, có vấn đề gì sao ạ?” Tiền Tam vội xuống xe, thấy Tống Khanh nhìn Đại học Đế Đô một lúc lâu.
Ông ấy cũng ngắm nghía xung quanh một hồi nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, bèn quay sang nhìn Tống Khanh, vừa cung kính vừa khó hiểu.
Tống Khanh trầm ngâm nửa ngày trời, vừa bước đến Đại học Đế Đô vừa nói:
“Giúp người giấy của Tiểu Tái xử lý chút chuyện.”
“... Hả?” Ai cơ?
Tiền Tam đứng ngây tại chỗ một lúc mới chợt nhận ra, trợn to mắt, sau đó vội vàng đuổi theo Tống Khanh.
“... Không phải chứ sư tôn, ý sư tôn nói là… chỗ này cũng có người giấy của tiểu sư thúc sao?!” Đây cũng không phải trên núi mà có thể làm bừa nhiều người giấy đó chúng nó rảnh rỗi không có việc gì làm nhảy disco suốt cả sáng lẫn đêm.
Đây là Đại học Đế Đô đó! Đại học Đế Đô lắm người qua lại đó!
Tống Khanh nghe vậy, bước chân hơi khựng lại, quay sang nhìn Tiền Tam.
Rõ ràng là cái nhìn rất bình tĩnh và chăm chú, lại ngay lập tức khiến Tiền Tam dừng chân, đứng sững tại chỗ, như là một học sinh lơ đãng nói sai gì đó, tạm thời không dám hành động lung tung.
“Có vấn đề sao?” Tống Khanh nhìn Tiền Tam, câu hỏi thật sự rất… bình thường.
Bình thường đến mức Tiền Tam phải tự ngẫm lại có phải bản thân sai hay không.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốc độ phản ứng của Tiền Tam không chậm, lập tức đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời: “Không! Không thành vấn đề! Tôi chỉ là sợ người giấy của tiểu sư thúc ít quá!”
“Dù sao đây cũng là trường học, quá nhiều không tốt lắm.” Tống Khanh nói, dừng lại một lát rồi khen: “May mà Tiểu Tái khiêm tốn, chỉ làm bốn cái thôi.”
“...” Cái này gọi là khiêm tốn sao?!
Sư tôn, dù sao ở trong mắt người, tiểu sư thúc làm cái gì cũng chẳng sao cả phải không?
Nhìn đi, bây giờ chỉ bởi vì là người giấy tiểu sư thúc làm mà còn đặc biệt dừng lại giúp một tay.
Tiền Tam muốn phàn nàn nhưng không dám, cười ha ha hai tiếng rồi chạy vội theo Tống Khanh.
“Sư tôn, hội đấu giá bên kia bắt đầu rồi.” Tiền Tam vừa đuổi theo vừa nhắc nhở Tống Khanh.
“Ừ, gửi tin cho Tiểu Tái, bảo cô ấy thích cái gì thì cứ mua.” Tống Khanh không quay đầu lại nói, dừng lại một chút rồi bổ sung: “Đừng nhắc đến sư tôn.”
“… Vâng, tôi hiểu rồi.”
Bất ngờ mà… ông ấy hiểu.
Tiền Tam vô cảm lặng lẽ phàn nàn trong lòng, sau đó cúi đầu nhắn tin cho Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái nhận được tin nhắn thì “ồ” lên một tiếng, hơi nghiêng đầu, hoang mang nhìn nội dung trên màn hình.
… Nhưng mà, tất cả cô đều chướng mắt mà.
Có điều, có một số món cũng được đấy. Tô Tái Tái chợt nghĩ đến gì đó, nhắn tin lại cho Tiền Tam.
Tiền Tam đọc xong thì sửng sốt, nhưng vẫn ngẩng đầu báo đúng sự thật cho sư tôn.
“Sư tôn, tiểu sư thúc nói là muốn ăn đồ nướng BBQ.”
“Ừm.” Tống Khanh khẽ đáp lại, nhìn thấy bóng đen quỷ dị bị năm người đuổi theo trước mặt, ngón tay hơi cong lại búng về phía mục tiêu, kiếm khí nhanh chóng bay vút ra.
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp vang lên, Tống Khanh đã quay đầu đi về, vừa đi vừa hỏi Tiền Tam: “Hiện tại thủ đô có quán nào làm đồ nướng BBQ ngon nhất?”
Cái này…
Sư tôn, chi bằng để tôi đăng bài lên mạng hỏi cư dân mạng trước nhé?
Đạo Trưởng Trong Núi ôm điện thoại cũng rất mờ mịt.
-----
Ngay khi Tống Khanh tiện tay xử lý một chút việc vặt trong Đại học Đế Đô, lúc lên xe với Tiền Tam lần nữa để đi đến hội đấu giá thì hội đấu giá bên này đã bắt đầu.
Các món đồ trong đấu giá vốn không được Tô Tái Tái quan tâm cho lắm, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một lọ thuốc hít, cô mới ghé mắt nhìn sang.
“Lọ thuốc hít này…”
“Sao vậy? Tiểu hữu thích à? Vậy tôi tặng cho cô nhé.” Ngô Lục Lục nghe Tô Tái Tái nói, quay đầu nhìn cô hỏi.